Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 261: Chương 261: Cô bị sốt rồi?




Đồng tử của Tư Chính Đình co lại, dù biết có lẽ cô chỉ tụt huyết áp nên ngất xỉu, nhưng sự lo lắng và khẩn trương vẫn dâng lên trong lòng anh.

Cô làm sao thế?

Có phải cô...

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, khiến sắc mặt anh lập tức tái mét, cả người như chìm vào nước đá mùa đông rét buốt, thậm chí còn hơi khó thở. Lúc anh đang hoảng loạn thì bỗng nghe Quý Thần và mấy người vệ sĩ đằng sau hốt hoảng kêu lên.

“Ông chủ! Coi chừng!”

Tư Chính Đình giật thót, hoàn hồn lại thì thấy chiếc xe mình lái đang lao thẳng về phía cây cột trước bãi đỗ xe. Vốn đang có tâm trạng không tốt nên anh lái xe với tốc độ rất nhanh, vì vậy không phanh kịp.

Tư Chính Đình vội vàng đạp phanh, hai cánh tay nhanh chóng xoay vô lăng bẻ lái. Chỉ chớp mắt, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra tiếng ma sát chói tai.

“Kít kít kít...”

Sau âm thanh đó, là một tiếng “Rầm” cực to. Trong phút chốc, khói bụi bốc lên mù mịt, toàn bộ bãi đỗ xe rung lên vì cú va chạm này. Quý Thần lao ra từ xe vệ sĩ đi phía sau, không màng đến khói bụi mà chạy như điên đến chỗ Tư Chính Đình.

Một cạnh của chiếc Maybach màu xám bạc đâm mạnh vào cây cột. Nước sơn bên ngoài cây cột nát vụn, còn phần va chạm của chiếc Maybach cũng bị lõm vào trong. Chiếc Maybach này được đặt sản xuất riêng, đã được tăng cường hệ thống chống va chạm mà còn vỡ đến mức này, vậy thì ông chủ...

Trong lòng Quý Thần hoảng hốt, tiếp tục xông thẳng đến phía trước.

“Ông chủ!”

Quý Thần xông đến cạnh xe, nhìn xuyên qua cửa kính, thấy Tư Chính Đình đập đầu vào kính chắn gió ở phía trước thì lập tức gọi một tiếng. Sau đó, anh ta liền thấy Tư Chính Đình ngẩng đầu lên xoa trán, hàng lông mày cau chặt lại vì đau đớn.

“Ông chủ!”

Quý Thần kêu lên lần nữa, đôi mắt mù mờ của Tư Chính Đình lúc này mới dần dần có tiêu cự trở lại. Hình như anh nhớ đến chuyện gì vừa xảy ra, vẻ mặt rối bời đẩy cửa xe ra, lảo đảo xông thẳng về phía thang máy.

Quý Thần: “...”

Anh ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tư Chính Đình, lại một lần nữa cảm nhận được rõ rệt vị trí của Trang Nại Nại trong lòng anh. Đã theo Tư Chính Đình bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên Quý Thần thấy anh thất thố như thế.

Tư Chính Đình cố ép bản thân tỉnh táo lại, dù trán rất đau, rất choáng váng, bước chân cũng lảo đảo nhưng không gì có thể ngăn được anh. Từ xa, anh đã trông thấy sắc mặt Trang Nại Nại trắng bệch, không có lấy một chút màu máu. Môi cô tím tái, đôi mắt khép chặt, hàng mi dài đang hơi run rẩy, khuôn mặt xinh xắn lúc này như thể đã mất đi sức sống.

Tư Chính Đình chạy vội đến, định đỡ cô dậy nhưng lại phát hiện da cô rất nóng. Anh bèn sờ tay lên trán cô, nhiệt độ nóng rực kia khiến anh chỉ muốn tát cho mình một cái. Rõ ràng anh đã ôm cô lên từ trong đống thức ăn đó, vậy mà sao lại không phát hiện ra cô bị sốt?

Lúc Tư Chính Đình bế bổng cô lên, thì thang máy lại “Đinh” một tiếng, Trương Siêu Văn hấp tấp lao từ trong đó ra. Sau khi tất cả mọi người trong văn phòng tản đi, Trương Siêu Văn mới hiểu ra, lúc này ông ta cần phải cầu xin ngài Tư tha thứ. Sai lầm mà ông ta phạm phải không lớn, tại sao lại phải đối xử với ông ta như vậy? Vì thế ông ta chẳng màng đến việc lau sạch người, chỉ vớ lấy khăn tay lau qua loa rồi chạy vọt vào thang máy.

Xuống đến tầng hầm, ông ta vừa khéo gặp được Tư Chính Đình đang đứng đó, liền vui mừng ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.