Thi Cẩm Ngôn giật mình, thở dài, “Tân Tân, con có biết con sai ở đâu không?”
Tân Tân ngây người, lại nghe Thi Cẩm Ngôn nói tiếp:
“Con không muốn chết thì chẳng có gì sai cả. Nhưng con nghĩ gì cũng nên nói rõ với ba, cô, hoặc bà nội, chứ không được lợi dụng người thân. Con làm như thế sẽ khiến mọi người rất buồn, con hiểu không?”
Nghe thấy thế, Tân Tân liền òa khóc, ôm cổ Thi Cẩm Ngôn nức nở, “Ba, con không muốn chết! Ba, con sẽ chết sao? Ba ơi, con biết sai rồi, ba đừng bỏ con, đừng ghét con hay không cần con nữa…”
Tiếng khóc của thằng bé khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa. Tim Thi Cẩm Ngôn như bị bóp nghẹt, một người đàn ông như anh mà cũng không chịu nổi, đỏ hoe mắt.
Bà Thi cố ý ra ngoài rửa cặp lồng vừa khéo đã quay lại, đang đứa trước cửa, bịt miệng nhìn tình hình bên trong, nước mắt lăn dài trên má.
Sau đó, bà siết chặt tay. Tân Tân không thể là kẻ ác, con trai và con dâu lại càng không, đã thế thì cứ để bà tiếp tục làm người ác đi.
Thi Cẩm Ngôn vỗ lưng cho Tân Tân, chờ thằng bé bình tĩnh lại mới nghiêm khắc nói với nó: “Nếu để ba biết con lợi dụng người thân một lần nữa thì đừng trách ba phạt con, nhớ chưa?”
Tân Tân nấc lên vài cái, nhưng giọng nói lại đầy vang dội, cứ như sợ Thi Cẩm Ngôn không nghe thấy: “Con biết rồi, thưa ba!”
Từ lúc sinh ra đến năm ba tuổi, Tân Tân sống cùng với Bạch Nguyệt, lòng dạ càng lúc càng đen tối, lúc nào cũng so đo được mất. Nhưng từ hôm nay, thằng bé đã ghi nhớ thật kỹ, không bao giờ được lợi dụng người thân nữa.
Nhiều năm sau, lúc tính kế trong chuyện tình yêu nhưng cuối cùng chỉ là công dã tràng, thằng bé cuối cùng mới hiểu ra rằng tình cảm không thể tính toán được.
Nhưng tất nhiên, đó cũng chỉ là chuyện sau này.
***
Trong bệnh viện.
Tư Tĩnh Ngọc vẫn đang hôn mê nhưng đã bị người ta đẩy vào phòng phẫu thuật. Có y tá cởi quần cho cô, cố định cô ở trên bàn mổ. Đinh Mộng Á và bác sĩ cùng vào phòng.
Nhóm y tá chuẩn bị đầy đủ dụng cụ phẫu thuật. Bác sĩ đeo găng tay, rồi quay lại nhìn Đinh Mộng Á.
Cả người Đinh Mộng Á căng lên, nhìn con gái nằm trên bàn mổ.
Cả đời này, con gái bà chỉ yêu một người đàn ông đó.
Mấy năm trước, bà vẫn luôn giục con bé mau sinh con.
Nhưng lúc này, khi Tư Tĩnh Ngọc đã có con, bà lại phải làm kẻ ác, chỉ đạo bỏ đứa con đó đi.
Lúc này, bà cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhìn con gái nằm trên bàn mổ rồi bước đến bên cạnh.
Bà mặc đồ khử trùng, chuẩn bị tận mắt trông thấy đứa con đầu tiên của con gái bà bị phá bỏ.
Bác sĩ nhìn Đinh Mộng Á, thấy bà gật đầu lại thở dài, sau đó cầm dụng cụ phẫu thuật, đang định tiến hành thì lại chợt ngây ra.
Ông cau chặt mày, cẩn thận quan sát, rồi chợt ngẩng phắt lên hỏi Đinh Mộng Á: “Cô Tư… đã từng sinh con?”