Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ nhìn bà, rồi nhận lấy bát canh gà, uống hai hớp, sau đó tiện tay đặt xuống bên cạnh.
Bà Thi nhìn anh rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, bà liền đưa tay ôm chặt ngực mình, đưa tay áo lau nước mắt, trong lòng thầm than:
“Con trai, lần này mẹ phải làm người ác, nếu không thì sau này lớn lên, Tân Tân sẽ hận con đến chết, con có biết không? Là con người thì không thể quá máu lạnh được!”
Nghĩ như vậy, bà nhìn qua cánh cửa kính để nhìn Thi Cẩm Ngôn ở trong phòng.
Thi Cẩm Ngôn vẫn vô tư không biết mình bị gài bẫy, nhưng xem văn kiện được một lúc, anh lại chợt thấy người nóng ran lên.
Anh uống mấy hớp nước, nới lỏng cà vạt, rồi lại phải uống thêm mấy hớp nước nữa, nhưng cảm giác khô nóng đó vẫn càng lúc càng dữ dội.
Thi Cẩm Ngôn cau mày, gần đây anh cũng thanh tâm quả dục, nhưng cảm giác khô nóng này là thế nào?
Thi Cẩm Ngôn chợt nhìn về phía bát canh gà vẫn đặt trên bàn.
Vị của bát canh gà đó… là lạ!
Anh chợt đứng bật dậy. Đúng lúc này, Bạch Nguyệt đẩy cửa phòng đi vào.
Thấy cô ta, Thi Cẩm Ngôn đã hiểu ra tất cả!
Bạch Nguyệt tiến lên trước, viền mắt đỏ hoe, “Cẩm Ngôn, chuyện trước kia là em sai rồi. Nhưng vì Tân Tân, van xin anh cho em một cơ hội! Em bảo đảm rằng em sẽ không bám lấy anh, sinh con xong em sẽ đi ngay!”
Nói xong, cô ta liền tỏ ra e ấp, rồi tiến lên trước, khẩn trương cởi quần áo của mình.
Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại chỉ ra cửa, nghiêm giọng quát lên: “Cút!”
Bạch Nguyệt hoảng sợ, nhục nhã tột độ, “Cẩm Ngôn!”
Cô ta cũng chẳng màng đến điều gì nữa, nhào lên ôm Thi Cẩm Ngôn. Thi Cẩm Ngôn đưa tay đẩy cô ta ra, nhưng cánh tay lại mất hết sức lực, tai kêu ong ong.
Tất cả lý trí đều lập tức biến mất. Thi Cẩm Ngôn vô thức cúi xuống, muốn hôn lên đôi môi mát lạnh đó. Nhưng vừa cúi đầu, mùi hương của Bạch Nguyệt lại ập vào mặt, khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh đẩy Bạch Nguyệt một cái thật mạnh, không do dự mà lấy điện thoại gọi 110: “Đây là phòng XX bệnh viện XXX, có người cưỡng hiếp tôi!”
Bạch Nguyệt nghe thế thì mặt như bị giáng một cú tát, cô ta khiếp sợ đứng trân trối ở đó. Cô ta nhìn Thi Cẩm Ngôn với vẻ không thể tin nổi, rõ ràng anh dịu dàng với Tư Tĩnh Ngọc như vậy, nhưng sao lại tàn nhẫn với cô ta đến thế?
Gọi 110, báo cảnh sát?
Anh báo cảnh sát?
Thuốc đã ngấm vào người Thi Cẩm Ngôn nhưng anh vẫn chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt rồi vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen để làn nước lạnh như băng xối thẳng vào người, khiến đầu óc tỉnh táo hơn.
Nghĩ đến chuyện mẹ ruột mình cấu kết với người khác để gài bẫy mình, Thi Cẩm Ngôn tức giận siết chặt tay.
Nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, đầu óc anh lại dần mơ màng. Lúc này, Bạch Nguyệt lại đẩy cửa nhà vệ sinh, xông vào.