Bạch Nguyệt cũng khóc, cả hai khóc thất thanh khiến cảnh sát ngây ra, chẳng biết nên làm thế nào.
Lúc này, Thi Cẩm Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn hai người kia.
Bà Thi lao đến, “Cẩm Ngôn, con nói cho họ biết đi, mẹ và Bạch Nguyệt không phải người xấu, con nói đi mà, Cẩm Ngôn!”
Thi Cẩm Ngôn lạnh lùng nhìn bà, “Mẹ là mẹ của con đấy.”
Giọng anh khàn khàn như người đi trong sa mạc lâu ngày, đủ thấy tác dụng của thuốc kia mạnh đến mức nào.
Bà Thi ngây ra.
Thi Cẩm Ngôn lại đẩy bà ra, chỉ vào Bạch Nguyệt, “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả, cô ta lừa mẹ tôi chuốc thuốc tôi, muốn cưỡng hiếp tôi. Kính nhờ đồng chí cảnh sát đưa cô ta về đồn để thẩm tra. Luật sư của tôi sẽ liên hệ với các anh, kiện vụ này ra tòa!”
Giọng anh vẫn khàn khàn nhưng lại đầy khí khái, từng câu từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
Đám cảnh sát vốn cho rằng đây là chuyện riêng nhà bọn họ, nhưng thấy Thi Cẩm Ngôn thế này thì cả đám đều im lặng.
Cuối cùng, đồn trưởng đồn cảnh sát nói: “Đã thế thì mấy người theo chúng tôi về đồn làm biên bản tường trình!”
Thi Cẩm Ngôn lạnh lùng liếc Bạch Nguyệt. Ánh nhìn đó khiến cô ta khiếp vía, run giọng: “Thi Cẩm Ngôn, anh… anh ghét em đến thế sao?”
Thi Cẩm Ngôn cứ như nghe phải một câu chuyện nực cười nhất thế gian: “Cô xen vào giữa tôi và Tĩnh Ngọc, khiến chúng tôi yêu nhau những mười năm nhưng lại không hay biết tình cảm của đối phương, cô nghĩ tôi sẽ không ghét cô sao?”
Chân Bạch Nguyệt run lẩy bẩy, cô ta lui ra sau, cánh tay run rẩy bịt kín miệng.
Lúc này, đám phóng viên cũng ùa lên như ong vỡ tổ.
Vì có cảnh sát ở đây, nếu đám phóng viên công kích Thi Cẩm Ngôn thì sẽ trở thành cản trở người thi hành công vụ, nên bọn họ hiếm hoi lắm mới yên tĩnh như vậy.
Bọn họ hết nhìn Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt, rồi lại nhìn về phía cảnh sát, người nào người nấy đều tỏ ra không thể tin nổi.
Không phải là tạo em bé sao?
Sao lại gọi cả cảnh sát đến rồi?
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, bà Thi lại đi đến trước mặt Thi Cẩm Ngôn, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt anh.
“Bốp!”
Cả người bà Thi phát run lên, “Thi Cẩm Ngôn, sao con có thể máu lạnh đến thế? Tân Tân là con của con cơ mà! Chỉ là bảo con sinh thêm một đứa để cứu nó, nhưng sao con cứ không chịu đồng ý vậy hả?”
Thi Cẩm Ngôn bị đánh nghiêng cả mặt, mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng, khiến anh muốn bật cười.
Đây là mẹ anh đấy!
Hùa theo với đám phóng viên này, không màng lý lẽ mà chửi bới anh.
Anh nhếch mép, “Con máu lạnh như thế cũng là do mẹ sinh ra.”
Giọng điệu tức giận tỏ rõ thái độ của anh.
Cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không sinh thêm đứa nào với Bạch Nguyệt nữa cả!
Nói đến đây, Thi Cẩm Ngôn chợt nhớ đến cảnh bà Thi quỳ xuống trước mặt Tư Tĩnh Ngọc hôm ấy.
Thì ra…
Cảm giác bị người thân phản bội là thế này!
Anh nhếch môi, nở nụ cười vừa lạnh lẽo vừa điên cuồng, rồi lại nhìn về phía Bạch Nguyệt.