Bà Thi răn đe Bạch Nguyệt xong liền đi ra ngoài ban công phòng bệnh. Cửa sổ ban công đang mở, bên ngoài tầng này lại không có rào chắn, bà giẫm lên trên, cả người nghiêng ra ngoài. Hành động đó khiến mọi người trong phòng đồng loạt đứng lên, khiếp hồn khiếp vía nhìn về phía bà.
Mặt Thi Cẩm Ngôn cũng biến sắc, anh vội la lên: “Mẹ!”
Cảnh sát lập tức khống chế mọi người. Đồn trưởng khoát tay ra hiệu cho đồng đội đừng tiến lên, nói với bà Thi: “Thưa bà, bà mau xuống đây đi, có gì thì từ từ nói, đừng làm như thế…”
Thi Cẩm Ngôn đứng ngây như phỗng.
Gió lùa vào tóc mái của bà khiến chúng rối tung lên, nước mắt trên má đã bị gió thổi khô, bà cứ thế nhìn Thi Cẩm Ngôn một lúc rồi mới nói:
“Cẩm Ngôn, cứ coi như là mẹ cầu xin con cũng được, ép con cũng xong. Con phải đồng ý với mẹ là sẽ sinh thêm một đứa nữa với Bạch Nguyệt. Cẩm Ngôn, hai năm qua có Tân Tân ở bên, lòng mẹ đã được lấp đầy. Cẩm Ngôn, con đồng ý với mẹ đi… Mẹ biết con không muốn… Mẹ cũng biết chuyện này chẳng liên quan gì đến Tĩnh Ngọc cả, hãy để mẹ làm người ác đi. Sau khi Bạch Nguyệt sinh con xong, mẹ sẽ quỳ xuống xin Tĩnh Ngọc tha thứ cho con. Chuyện này là con bị ép, Tĩnh Ngọc vẫn có thể tha thứ cho con mà… Cẩm Ngôn…”
Nói đến đây, nước mắt bà chợt vỡ òa, “Mẹ sống đần độn cả đời, nhưng lúc này, dù là đần đi nữa thì mẹ cũng phải làm! Tân Tân là con của con, cũng là cháu của mẹ! Con có biết các con làm như thế khiến Tân Tân đau đớn và thất vọng đến nhường nào không? Con đã từng nghĩ đến cảm nhận của thằng bé chưa?”
Nói xong, bà lau đôi mắt ướt nhòe. Cảnh sát kia liền tiến lên một bước, hành động nhanh chóng. Tất cả nín thở, mong rằng lúc anh ta tiến lên có thể kéo bà Thi xuống.
Thi Cẩm Ngôn thấy thế thì thầm thở phào, ra vẻ do dự để đánh lạc hướng bà Thi.
Nhưng lúc này, Bạch Nguyệt lại chợt kêu lên: “Anh làm gì thế hả?”
Bà Thi ngây ra, trông thấy cảnh sát kia, bèn rướn người ra ngoài thêm một chút. Cảnh sát kia vội vàng lui ra sau. Bà Thi không đợi Thi Cẩm Ngôn nói gì mà kêu to: “Cậu đừng có qua đây! Cậu mà qua là tôi nhảy xuống đấy!”
“Mẹ!”
Thi Cẩm Ngôn chỉ dám kêu lên chứ cũng không dám tiến lên trước nữa.
Bà Thi đã lớn tuổi, lúc này lại vắt vẻo trên cửa sổ, dưới đất đã có một đám người vây lại, bảo vệ cũng đang căng bạt an toàn.
Nhưng tầng này lại ở rất cao nên dù có làm như thế thì nếu rơi xuống, bà Thi cũng khó lòng mà sống nổi.
Trong phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà Thi, lại nghe bà nói:
“Cẩm Ngôn, con có đồng ý không?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thi Cẩm Ngôn.
Camera chĩa về phía anh, phát sóng hình ảnh của anh.
Thi Cẩm Ngôn chỉ nhìn bà Thi chằm chằm, mày cau chặt.