Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 177: Chương 177: Cô không thể làm như vậy!




“Chờ một chút…”

“Còn việc gì?”

Trang Nại Nại cắn môi.

Cô nghĩ đến lời Đinh Mộng Á nói hôm qua, mười triệu…

Đối với cô vào lúc này mà nói, là nhu cầu cấp bách đến mức nào!

Nhưng cô có thể mở miệng ra đòi không?

Trang Nại Nại hết siết tay rồi lại thả lỏng ra mấy lần.

Bệnh của mẹ và cả Tư Chính Đình lần lượt hiện lên trong đầu cô, mắt cô cũng dần tối lại.

“Không có gì.” Cuối cùng, cô kiết quyết nói rồi cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Sương khói* ở Bắc Kinh khiến cả bầu trời mù mịt, làm tâm trạng con người cũng áp lực theo.

* Là một loại ô nhiễm không khí có nguồn gốc từ khí thải xe cộ từ động cơ đốt trong và khói công nghiệp mà phản ứng trong bầu không khí với ánh sáng mặt trời để tạo thành chất gây ô nhiễm thứ cấp mà còn kết hợp với các khí thải chính để tạo thành sương khói quang hóa.

Nhưng lúc này, Trang Nại Nại lại đầy ý chí chiến đấu.

Mẹ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Dù tạm thời không phẫu thuật mở hộp sọ cũng không thành vấn đề, một thời gian ngắn nữa hẵng xử lý khối máu tụ trong não mẹ cũng được.

Cô không thể thỏa hiệp.

Dù thật sự phải rời xa Tư Chính Đình thì cũng không thể lấy ba mươi vạn tệ đó được.

Làm vậy là không tôn trọng Tư Chính Đình, cũng là coi rẻ tình cảm này của cô!

Nếu mẹ tỉnh táo lại, chắc chắn cũng sẽ không để cô dùng số tiền đó.

Trang Nại Nại khẽ thở ra, trở về viện vào buổi tối chăm sóc mẹ cả đêm. Ngày hôm sau, xác định được bà vẫn còn ngủ li bì, Trang Nại Nại mới mặc đồng phục lao công của mẹ rồi đi làm thay bà.

Mẹ từng dạy cô rằng con người vĩnh viễn không thể bị cuộc sống đánh bại.

Bất kể gặp phải khó khăn gì cũng phải mỉm cười mà đối mặt.

Bởi vì, nếu bạn cười với cuộc sống thì cuộc sống sẽ cười lại với bạn, còn nếu bạn khóc với cuộc sống, cuộc sống cũng sẽ khóc với bạn.

Bọn họ đều là những con gián đánh không chết, không có thời gian than thở, không có thời gian lẫn tư cách để thương thu tiếc nguyệt.

Tiền lương lao công đều được tổng kết vào giữa tháng dựa theo số ngày làm việc.

Mẹ đã làm hơn mười năm, thu nhập ổn định, tính ra cũng khá cao trong nhóm nhân viên.

Nghe chuyện của mẹ Trang, mọi người ai ai cũng tỏ vẻ đồng đình, ngay cả lãnh đạo công ty cũng đồng ý để cô đi làm thay bà.

Tiền lương của mẹ mỗi tháng năm nghìn, ăn mặc tiết kiệm thì sẽ để dành được bốn nghìn, một năm được năm mươi nghìn, vậy sau sáu năm chắc là có thể gom đủ ba mươi vạn?

Lúc đi quét đường, Trang Nại Nại lại gặp phải chú cảnh sát tuần tra kia.

Chú ấy thấy cô tỏ ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trang Nại Nại cười tủm tỉm vẫy tay chào hỏi chú ấy: “Chào chú cảnh sát!”

Nụ cười trên mặt cô lộ vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng thái độ sống như vậy lại khiến mọi người cảm động.

Chú cảnh sát đi đến, vỗ vai cô rồi đột nhiên nói khẽ: “Cô bạn nhỏ này, có phải nhà cháu… đắc tội với ai rồi không?”

Trang Nại Nại kinh ngạc: “Sao chú lại hỏi thế?”

Chú cảnh sát đưa mắt nhìn xung quanh.

Trang Nại Nại nhạy cảm phát hiện ra có chuyện gì đó mà cô phải biết, bèn đi đến dưới gốc cây bên cạnh. Lúc xung quanh đều không có ai nữa, chú cảnh sát mới nói: “Cô bạn nhỏ, hôm qua chú đã nghiên cứu đoạn video ghi lại cảnh mẹ cháu không may gặp tai nạn, hình như trên xe còn có một người. Hơn nữa, lúc đó mẹ cháu đứng ở ven đường, còn nói vài câu với người ngồi trong xe, sau đó đi rồi mới bị chiếc xe đâm phải từ đằng sau. Nhưng chú hỏi tài xế gây tai nạn thì gã lại khăng khăng chắc chắn rằng gã chỉ chào hỏi mẹ cháu, không ngờ mẹ cháu lại chửi gã là thần kinh, gã tức quá nên mới nhất thời xúc động.”

Cả người Trang Nại Nại cứng đờ ra, ngay cả trái tim cũng như bị nhúng vào nước đá rét buốt trong mùa đông, vô cùng lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.