Tư Tĩnh Ngọc thét khản cả cổ, tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, níu chặt cổ áo Diều Đằng.
Diều Đằng lại sự cố kéo như thế sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng nên đứng dậy cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta gần trong gang tấc, quen thuộc nhưng lại đầy lạ lẫm. Bầu không khí trong phòng bất chợt trở nên gay gắt.
Một lúc sau, Diêu Đằng mới lên tiếng, khiến Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy phát điện: “Anh không biết em đang nói gì cả.”
Giọng điệu xa cách vô cùng.
Tư Tĩnh Ngọc ngây ra.
Từ bé đến lớn, hầu như chuyện gì hai người cũng nói với nhau.
Cũng như việc cô không muốn nói với Thi Cẩm Ngôn chuyện mất con, sợ anh đau lòng, áy náy như cô, nhưng lại bằng lòng nói với Diêu Đằng. Vì trong suy nghĩ của cô, Diêu Đằng thân thiết với cô chẳng khác gì người nhà.
Vì thế, sau khi đoán được những chuyện này, Tư Tĩnh Ngọc không tìm người khác bàn bạc xem phải làm thế nào, mà đến thẳng đồn cảnh sát đối chất Diêu Đằng.
Nhưng cô không thể ngờ Diêu Đằng lại trả lời cổ như thế!
Tư Tĩnh Ngọc chỉ nhìn anh ta chằm chằm rồi chợt buông tay, lui ra sau.
Cổ đứng xa xa, bình tĩnh nhìn Diệu Đằng rồi chợt nở nụ cười bất lực, chỉ tay vào anh ta:
“Đúng, những điều này chỉ là suy đoán của em, không có bất kỳ chứng cứ nào. Thậm chí cả chuyện đứa trẻ chơi trong hẻm cũng không có bằng chứng. Từ nhỏ anh đã thông minh, rất biết suy luận. Anh đã ra tay, bọn em dĩ nhiên không thể tìm được chứng cứ! Diệu Đằng, hai tiếng trước em còn muốn tìm được Lâm Hi Nhi, bảo cô ấy về tự thú. Nhưng bây giờ em lại cảm thấy, nếu em gặp Lâm Hi Nhi thì phải bảo cô ấy ra nước ngoài! Vì ở có anh ở đây, đến cả đồn cảnh sát cũng không thể đòi lại công bằng cho cô ấy!”
Nói xong, cô cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, nhưng chỉ mới đi được hai bước thì lại chợt quay lại nhìn anh ta, “Diệu Đằng, em hỏi anh lần cuối. Rốt cuộc ai là hung thủ?”
Hỏi đến đó, mắt cô đã nhòe lệ.
Đời này, cô không có nhiều bạn lắm.
Bạch Nguyệt quen biết cô thời đại học, nhưng cô ta đã phản bội cô.
Diêu Đằng mà cô quen biết từ bé, giờ lại sắp xa cô.
Cô đau khổ, nhưng cô chưa bao giờ khóc lóc.
Nhưng lúc này, nước mắt cô lại rơi vì Diệu Đằng.
Khóc vì anh ta cuối cùng vẫn đánh mất chính nghĩa...
“Diều Đằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt thóp gì anh, bắt anh làm ra chuyện này sao? Diêu Đằng, anh nói đi, anh thiếu tiền hay là thế nào? Anh nói ra đi, em sẽ giúp anh!”