Tư Tĩnh Ngọc đứng chờ khoảng mười phút, Diêu Đằng mới lái chiếc Land Rover đầy khí phách đến.
“Kít!!!” Chiếc xe đỗ xịch lại, Diêu Đằng mặc cảnh phục xuống xe. Hình như anh ta vừa đi làm về nên trán vẫn còn rịn mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn đầy nam tính. Ánh mắt anh xen lẫn vẻ bối rối, thấy Tư Tĩnh Ngọc vẫn đứng trước cửa, không vào một mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Đằng đi về phía Tư Tĩnh Ngọc. Đến trước mặt cô, anh mới tháo mũ xuống, nghiêm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế? Ai gửi tin nhắn cho em?”
Tư Tĩnh Ngọc đưa điện thoại cho Diêu Đằng, “Em cũng không rõ, chỉ thấy tin nhắn này nên mới đến đây. Em đã gọi lại cho số này nhưng máy báo thuê bao. Diêu Đằng, làm thế nào bây giờ?”
“Trong nước chỉ có em và anh biết em đã sinh con. Người này biết rõ như vậy, chắc chắn là ít nhiều gì cũng biết chút tin tức.”
“Đúng vậy, nên em mới không phải đến. Nhưng chẳng phải người ta nói con em là con gái và đã bị... rồi sao? Sao còn gửi cho em tin này?”
“Đưa điện thoại của em cho anh, lúc về anh sẽ nhờ người bên bộ phận kỹ thuật điều tra một chút giúp em xem số điện thoại này là của ai. Bây giờ chúng ta cứ vào đại sảnh xem đã.”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, hai người liền đi vào. Hoàng Đình Thế Kỷ là một khách sạn năm sao xa xỉ, trước cửa trang hoàng rất hoành tráng. Hai người đi thẳng vào trong, nhưng chỉ mới được mấy bước thì bên trong đã có một đám người vây lại ở một phía.
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, vô thức nhìn qua đó.
Hình như có người đi từ trong thang máy ra, sau đó đám người vây xung quanh liền xông lên, giơ camera và máy quay lên, có người còn cầm cả micro, phía trước bỗng chốc loạn cào cào.
Tư Tĩnh Ngọc chỉ nghĩ là phía trước có người nổi tiếng nào đó nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi theo Diêu Đằng về phía trước, nhưng lại chợt nghe phòng viên hỏi: “Ngài Thi, xin hỏi quan hệ của ngài và cô Bạch là thế nào?”
“Ngài Thi, ngài đã kết hôn rồi, nhưng giờ ngài có quan hệ gì với cô Bạch? Sao hai người lại cùng xuất hiện ở đây?”
“Ngài Thi, xin hỏi cô Bạch là tình nhân của ngài sao? Xin hỏi bà Thi có biết chuyện này không?”
Ngài Thi… cô Bạch… bà Thi…
Tư Tĩnh Ngọc thấy đầu óc mình như đột nhiên nổ tung. Cô quay ngoắt về phía đó, trông thấy một người đàn ông đứng giữa đám người kia, đang nghiêm mặt ôm một cô gái. Cô gái kia tựa đầu vào lòng anh, người khác không chụp được mặt cô ta. Nhưng Tư Tĩnh Ngọc vẫn có thể nhận ra, người đó… là Bạch Nguyệt!
Cô sững sờ nhìn về phía đó, cả người như vừa bị hắt một chậu nước, lạnh buốt từ đầu đến chân!
Cô cứ như bị điểm huyệt, đứng ngây ra đó, nhìn thư ký của Thi Cẩm Ngôn đẩy phóng viên ra, còn anh thì ôm Bạch Nguyệt đi ra ngoài…