Lâm Hi Nhi hưng phấn nhìn Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa, sắc trời bên ngoài u ám, mà cô lại cố ý cúi đầu nên Lâm Hi Nhi không thấy vành mắt sưng đỏ của cô.
Nghe Lâm Hi Nhi hỏi, Trang Nại Nại ngây ra.
Ngài Tư có đến đón cậu về nhà không?
Cô đã hy vọng anh và Mino ly hôn là mọi việc sẽ kết thúc đến nhường nào, đáng tiếc lại không phải.
Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, bộ dáng thê thảm của cô làm cho Lâm Hi Nhi giật mình. Cô ấy lo lắng nhìn cô, hỏi: “Nại Nại, cậu sao vậy? Tối nay cậu gặp ngài Tư chưa? Cậu thấy con chưa? Nại Nại, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trang Nại Nại mệt mỏi tới mức không cười nổi nữa: “Hi Nhi, tớ và Tư Chính Đình chia tay rồi.”
Dứt lời, cô đi thẳng vào phòng ngủ, không rửa mặt, cũng không cởi giày, cứ thế ngã lên giường nằm. Trong đầu cô đột nhiên vang lên câu nói “anh đồng ý với em” của anh.
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng cô hiểu ý của anh, anh đồng ý chia tay với cô.
Bọn họ… thật sự chia tay rồi!
Hình như nước mắt lại muốn chảy ra, Trang Nại Nại vội trở mình, như muốn đè nén nỗi đau buồn vào lòng.
***
Sáng sớm hôm sau.
Thấy Trang Nại Nại thu dọn hành lý, Lâm Hi Nhi giật mình hỏi, “Nại Nại, cậu…”
“Cùng đi thôi, hoàn toàn chấm dứt với người đó.” Trang Nại Nại kéo một cái va li nhỏ bước ra cửa phòng.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Đến chỗ thuộc về tớ.”
Hình như cái áo khoác cô đang mặc này cũng là của Tư Chính Đình mua cho cô. Cô bèn cởi nó ném lên sofa, sau đó mở va li ra lấy một chiếc áo thuộc về cô khoác lên người.
Trang Nại Nại xoay người khóa cửa phòng lại.
Cô sẽ không ở đây, vì căn nhà này được mua bằng tiền của Tư Chính Đình. Nếu muốn hoàn toàn chấm dứt thì phải tính toán sòng phẳng mới được.
Lâm Hi Nhi đi theo Trang Nại Nại. Đến khi tới nơi, cô ấy mới biết chỗ thuộc về cô theo lời cô là gì. Đó là căn nhà trệt trước đây.
Trang Nại Nại nhìn căn nhà mình từng ở. Đây là nơi cô và mẹ từng trải qua cuộc sống ấm áp. Nhưng bây giờ mẹ đã qua đời rồi, chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Không đúng!
Cô còn có hai đứa con.
Trong đầu cô dần hiện ra hai hình hài nhỏ bé gầy yếu, lòng cô lập tức trở nên mềm yếu.
Trong nháy mắt, toàn thân Trang Nại Nại tràn ngập ý chí chiến đấu. Cô vén tay áo lên, bắt đầu quét dọn nhà cửa.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, cô mới nhìn toàn bộ đồ đạc trong nhà.
Cuối cùng thì vẫn có thay đổi, anh từng mua thêm nhiều thứ để cô có thể sống thoải mái hơn, như máy sưởi, một vài đồ dùng trong nhà, một vài món đồ trang trí... mà những thứ này đều không thể thay đổi.
Trong phòng khách chật hẹp, Trang Nại Nại chán chường ngả người ra ghế sofa thở dài một hơi.
Vì sao muốn loại bỏ một người ra khỏi trí nhớ của mình lại khó đến như vậy?