Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 886: Chương 886: Coi như bị chó cắn một cái? (1)




Vivi và Từ Đại Chí nhìn thấy người đang đứng bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc thì lập tức sững sờ. Vivi còn không nhịn được phải liếc mắt nhìn sang Từ Đại Chí bên cạnh, sau đó lại nhìn Tư Chính Đình, cảm giác hình như mình bị... hoa mắt?

Vì sao cô ta cứ có cảm giác cái người này với Từ Đại Chí hình như có hơi giống nhau qua mức?

Nhìn kỹ hai người thì ngũ quan tuy không quá giống, thậm chí cái người đứng bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc còn xấu hơn cả Từ Đại Chí chân chính, thế nhưng cả hai người đều có đặc điểm chung là mắt ti hí, mũi lớn, môi dày. Hơn nữa, người đứng bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc gầy hơn Từ Đại Chí thật một chút, nếu như không xét tới khuôn mặt thì hơi thở cũng rất mạnh mẽ.

Thế nhưng tại sao cứ có cảm giác kỳ quái thế nhỉ?

Tư Tĩnh Ngọc nghe ba chữ Từ Đại Chí thì lập tức trợn tròn mắt quay đầu nhìn về phía Tư Chính Đình, nhìn ngó một hồi rồi lại nhìn Từ Đại Chí chân chính, nhất thời cũng có chút... dở khóc dở cười.

Thế quái nào mà vào thời khắc mấu chốt cô lại cảm thấy buồn cười như vậy?

Cái cậu em trai này cái gì cũng thích làm cho thần thần bí bí, hiện tại thì người thật tìm đến cửa!

ViVi ngơ ngác chỉ vào Tư Chính Đình, hỏi: “Người này là...”

Người có thể đứng bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc lại có thể nói chuyện với Tư Tĩnh Ngọc như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường, thế nhưng sao người này lại xấu xí như vậy?

Từ Đại Chí thật cũng không nhịn được phải quan sát Tư Chính Đình, sau đó âm thầm thở dài: Lúc đầu anh ta cứ nghĩ rằng mình đã xấu lắm rồi, không ngờ vẫn có người còn xấu hơn mình.

Nghĩ vậy thì tâm lí cũng trở nên cân bằng hơn.

Mấy người trố mắt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng Tư Tĩnh Ngọc ho khan một tiếng rồi chỉ vào Tư Chính Đình, định lấp liếm cho qua, tiện đường đẩy hai người này đi thì đột nhiên nghe được tiếng gọi lanh lảnh của Trang Nại Nại.

Từ Đại Chí!

Tư Chính Đình có cảm giác cả người mình cứng ngắc trong nháy mắt.

Bốn người đồng loạt quay đầu lại thì thấy Trang Nại Nại đang cười tít mắt chạy qua bên này.

Từ Đại Chí thấy Trang Nại Nại thì hai mắt lập tức sáng ngời. Úi! Đây chẳng phải nữ thần mình thầm mến hồi cấp ba đó sao? Tại sao cô ấy thấy mình thì lại kích động như vậy?

Từ Đại Chí vội vàng sửa sang quần áo.

Trang Nại Nại hoàn toàn không để mấy người còn lại trong mắt, vài ngày không gặp Từ Đại Chí cho nên hiện giờ gặp lại thì trong lòng cô có chút vui mừng khó hiểu. Cô chạy tới trước mặt Tư Chính Đình, hoàn toàn không chú ý đến việc hai mắt mình đang sáng bling bling mà cứ tủm tỉm nhìn anh, phất phất tay: “Hai ngày nay anh xin nghỉ vì trong nhà có chuyện, thế nào rồi, đã giải quyết xong chưa?”

Trước đây thái độ của cô với anh quá hung hữ nên cô cảm thấy cần phải dịu dàng một chút để cứu vãn hình tượng của mình.

Trang Nại Nại nói xong mới nhận ra xung quanh còn có người khác.

Tư Chính Đình đột nhiên đưa tay ra đỡ lấy bả vai của cô rồi kéo cả người Trang Nại Nại quay sang đối diện với mình, nói: “Ừ, không sao, mấy ngày nay cô thế nào?”

Trang Nại Nại liền trả lời: “Tôi không sao, mọi thứ đều tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.