Ba khán giả đứng xem cũng ù ù cạc cạc.
Tư Tĩnh Ngọc không ngờ được rằng thằng em của mình lại dám lấy thân phận người khác hôn Trang Nại Nại.
Từ Đại Chí thật cũng ngây dại.
Nữ thần của anh ta rõ ràng gọi tên anh ta, thế nhưng sao lại bị cái thằng còn xấu hơn cả anh ta sơ múi? Thật là... quá đáng!
Từ Đại Chí thật còn đang ảo não thì thấy Tư Tĩnh Ngọc kéo Vivi qua một bên, thấp giọng nói cái gì đó. Sau đó Vivi quay đầu nhìn anh ta rồi gật đầu, tiếp đến mới đến nói với anh ta: “Từ Đại Chí, cậu về trước đi.”
Từ Đại Chí sửng sốt, buổi giao lưu ngày hôm nay có thể quen biết rất nhiều người, giờ bảo anh ta trở về, dựa vào gì mà bắt anh ta về?
Anh ta muốn nói nhưng Vivi đã nổi giận: “Cái đồ đầu gỗ này, tôi bảo cậu đi thì cậu còn đứng đây làm cái gì? Nghe không hiểu tiếng người à?”
Từ Đại Chí sửng sốt: “Tôi hiểu được tiếng người mà.”
“Ui, gan lớn nhỉ? Dám cãi tôi à? Nghe hiểu được tiếng người nhưng không nghe hiểu lời tôi nói đúng không? Có phải cậu định nói là tôi không nói tiếng người?”
Từ Đại Chí ỉu xìu: “Không đúng không đúng, tôi tôi tôi...”
“Cậu nói cái gì?” Vivi tiến lên véo tai của Từ Đại Chí, “Cậu đi theo tôi mau!”
Cứ thế, Từ Đại Chí bị Vivi xách tai đi ngay trước mặt bao nhiều người đứng đầu của giới thiết kế, anh ta cực kì xấu hổ cũng cực kì tức giận, vì thế đến đêm anh ta lại đăng một bài lên Wechat.
***
Trang Nại Nại chạy ra khỏi hội trường, gió lạnh thổi vào người mới khiến khuôn mặt nóng bừng của cô dần dần hạ nhiệt. Lý trí của cô cũng dần dần quay lại, thế nhưng ánh mắt lại ủ rũ mê mang.
Tất cả lần đầu tiên trong đời này của cô đều cho Tư Chính Đình, chưa từng tiếp xúc với người khác cho nên cô cũng chẳng rõ hôn người khác có cảm giác gì, cũng không biết liệu rằng có phải miệng của mọi người đàn ông đều có mùi vị giống nhau. Nhưng nụ hôn này quá quen thuộc, quá nóng bỏng, đến tận lúc này khuôn mặt cô vẫn đỏ phừng phừng, trong lòng cũng sinh ra sự ảo não và buồn bã.
Nhưng mà... không nên như thế mới phải.
Cho tới bây giờ cô cũng chỉ thích một mình Tư Chính Đình thì sao có thể bị một người khác hôn môi chứ, đã thế trong lòng chẳng có tức giận gì mà lại còn có chút ngọt ngào?
Là vì người này có điểm giống với Tư Chính Đình sao?
Có vài chi tiết đã cố quên đi lúc này đột nhiên xuất hiện.
Mỗi lần cô nhìn thấy Từ Đại Chí thì chẳng hiểu sao trong lòng không hề cảm thấy bài xích.
Lần trước nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh ta liền tức giận đến không chịu nổi, thậm chí còn cố tình nói mấy câu khó nghe, sau đó thấy anh ta không đi làm nữa thì cũng có chút trống vắng trong lòng, như thể thiếu mất cái gì.
Hôm nay nhận được điện thoại của anh ta, chẳng hiểu sao từ đáy lòng cô lại cảm thấy có chút vui vẻ mơ hồ.
Mãi đến vừa rồi bị anh ta hôn thì cô cũng không tức giận mà chỉ cảm thấy xấu hổ.
Tất cả mọi thứ đều nói cho Trang Nại Nại một sự thật rằng, hình như cô thích Từ Đại Chí rồi!
Nhưng mà điều này sao có thể!
Đời này cô chỉ thích một người, dùng hết tất cả những gì mình có để thương người đó, cũng đã dùng hết toàn bộ tình cảm mãnh liệt cùng rung động tuổi trẻ cho người đó.
Cô quá yêu người đó, yêu đến độ không nhìn thấy bất cứ người đàn ông nào khác.