Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 877: Chương 877: Đào hầm cho mino nhảy! (3)




Cô ta cảm thấy ông trời thật không công bằng, dựa vào đâu mà Trang Nại Nại lại may mắn như thế?

Ánh mắt cô ta nhìn Trang Nại Nại càng lúc càng ghen ghét, “Trang Nại Nại, chỉ mới một triệu đã khiến cô loá mắt như vậy rồi sao? Đúng là đồ thấp hèn! Lại còn nói sẽ cướp lại doanh nghiệp Cố Thị nữa chứ? Chỉ bằng vào cô? Cô dựa vào gì để cướp lại? Tôi nói cho cô hay, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi sẽ khiến cô từ từ rơi xuống đáy xã hội, nếm trải cảm giác rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục!”

“Còn nữa, tôi cứ tưởng ngài Tư ly hôn với tôi xong thì sẽ quay lại với cô chứ? Nhưng nhìn cái dáng vẻ sa sút của cô bây giờ…”

Cô ta nhìn Trang Nại Nại một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng hạ thấp giọng nói: “Nếu Đinh Mộng Á không thể lấy lại trí nhớ thì liệu có phải ngài Tư cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô? Trang Nại Nại, đây đúng là một câu chuyện châm biếm đặc sắc. Lúc yêu nhau thì yêu đến chết đi sống lại, nhưng vừa xảy ra chuyện là ngài Tư lại là người đầu tiên không tin tưởng cô! Cô nghĩ đây là yêu sao? Cô không biết tình cảm của cô và ngài ấy cũng chỉ là một câu chuyện cười thôi sao? À, tôi cũng lấy làm đau buồn cho cô, đã sinh cho ngài ấy hai đứa con trai rồi mà cuối cùng vẫn bị ngài ấy đuổi ra khỏi nhà! Ấy, nói đến hai đứa con trai, chúng nó giờ cũng đã được hơn hai tháng rồi, không phải là đến tận bây giờ cô vẫn chưa được gặp chúng đấy chứ?”

Dù Trang Nại Nại biết lời nói của Mino chỉ là giả, nhưng tim cô vẫn đau đớn như bị kim đâm. Cảnh cô ta đẩy cô ở biệt thự nhà họ Tư hôm đó bỗng nhiên hiện lên trước mắt. Cô chưa từng hãi hùng như thế bao giờ, nếu cô không được Đinh Mộng Á đẩy lại thì hậu quả… thật không dám tưởng tượng.

Nghĩ đến hai đứa con trai…

Lúc Tư Chính Đình để cô gặp các con thì đã là một tháng sau rồi. Lúc ấy mỗi đứa chỉ nặng hai cân rưỡi, gầy tong teo. Về sau cô tra baidu mới biết trẻ sơ sinh nếu dưới hai cân rưỡi thì phải nằm trong lồng kính. Tuy cô chưa từng thấy tận mắt nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện con phải nằm trong đó chứ không phải trong cái ôm của mẹ là cô lại thấy đau xót.

Mino có thể làm cô tổn thương, thậm chí cô còn có thể rộng lượng, không đi so những chuyện cô ta đã gây ra cho cô trước đây, vì dù sao cô ta cũng là một người đáng thương.

Nhưng cô ta lại dám ra tay với con cô, khiến chúng bị sinh non, khiến sức miễn dịch chúng kém hơn những đứa trẻ bình thường!

Trang Nại Nại tức phát run. Vốn chỉ là diễn kịch, nhưng bây giờ cô đã không kìm nổi cơn giận. Cô bước lên túm lấy cổ áo của cô ta.

“Trang Nại Nại, cô muốn làm cái gì? Ở đây là buổi giao lưu, nếu cô dám ra tay với tôi ở đây thì sẽ khiến bản thân mất hết thể diện để lăn lộn trong cái giới này đấy!”

Mất hết thể diện?

Nếu có thể thì cô đâu chỉ muốn đánh cô ta một trận. Với những chuyện cô ta đã gây ra, dù cô có giết cô ta trăm ngàn lần cũng không đủ!

Thắng làm vua, thua làm giặc. Ánh mắt Trang Nại Nại lạnh lẽo, cô đè giọng xuống, “Mino, cô cứ chờ xem, nếu cô dám ra tay với con tôi thì tôi sẽ không tha cho cô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.