Trang Nại Nại nhìn ra ngoài ban công, thấy Tư Chính Đình vẫn chưa có ý định trở lại phòng khách thì bèn bắt máy hộ anh.
Gọi điện đến vào đêm ba mươi, chắc chắn là để chúc Tết rồi?
Trang Nại Nại ấn nghe máy, còn chưa kịp nói gì thì...
“Ông chủ, ngài có xem tin tức trên mạng không? Mino quả nhiên đã mất kiên nhẫn nên ra tay rồi! Nhưng chuyện này đã là chuyện từ mấy năm trước, chúng ta phải phản kích thế nào đây ạ?”
Trang Nại Nại ngây ra, nheo mắt lại hỏi: “Chuyện gì?”
Quý Thần nghe thấy giọng nói này thì phát hoảng: “Bà… bà chủ? Ông chủ đâu?”
Trang Nại Nại nhìn thoáng qua hai người ngoài ban công rồi hỏi thẳng Quý Thần, “Anh nói đi, chuyện gì?”
“Chuyện này…”
“Anh không nói, tôi tự lên mạng xem.”
Quý Thần nghe đến đó liền biết chuyện đã bị bại lộ, đành nói: “Sau khi Mino rời khỏi Đế Hào, ông chủ đã phái người theo dõi cô ta. Dạo này cô ta vẫn rất thành thật, nhưng hôm nay lại đăng một bài viết với nội dung tố cáo cô sao chép bản thiết kế của cô ta trong cuộc thi “Tinh Quang” năm xưa, đã có tiền án rồi! Chuyện lần trước cũng chỉ là ông chủ tìm cớ để che giấu cho cô. Bài viết đó mắng chửi cô rất khó nghe.”
Trang Nại Nại nghe vậy liền hiểu ra.
Thì ra vừa rồi Đinh Mộng Á thấy bài viết đó nên mới mượn điện thoại của cô để cô không thấy bài viết đó? Tránh việc cô nhìn thấy lại không vui?
Trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, sự tinh tế và tâm lý của Đinh Mộng Á khiến cô thấy ấm lòng.
Cô nhìn hai người vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện ngoài ban công, nghĩ đến mỗi thành viên trong nhà họ Tư…
Người ta vẫn nói thầy nào trò nấy, Tư Chính Đình và Tư Tĩnh Ngọc ưu tú như vậy, người nuôi dạy nên bọn họ có lẽ cũng không phải là loại người tàn nhẫn.
Lần đầu tiên Trang Nại Nại bỗng tin rằng, có lẽ năm năm trước cô thật sự đã nhìn nhầm rồi?
Chỉ cần có chút ấn tượng, qua thời gian dài sẽ dần dần thành hình trong lòng. Ví dụ như video cô xem năm đó, mặc dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ nhưng cô vẫn chắc chắn rằng đó là Đinh Mộng Á. Bao nhiêu năm qua, cô dường như đã nhận định rằng Đinh Mộng Á là người cô thấy trong video, chỉ vì ấn tượng ban đầu kia.
Nhưng một khi đã nghi ngờ, cô lại cảm thấy hình như người trong trí nhớ của cô không phải là bà ấy?
Lúc Trang Nại Nại đang cau mày tự hỏi thì lại nghe thấy Quý Thần nói, “Nhưng cô ta làm to chuyện như vậy cũng không có vấn đề gì lớn. Tất cả mọi người đều đang mừng năm mới nên không ai chú ý tới chuyện này. Tôi thấy cô ta chọn đúng dịp này để gây sự, có lẽ chỉ là muốn gây sức ép cho hai người thôi.”
Trang Nại Nại chỉ “ừ” một tiếng.
Quý Thần không ngờ Trang Nại Nại lại trả lời bình tĩnh như vậy, “Bà chủ, lúc ông chủ nói với tôi chuyện này, tôi đã lập tức đi điều tra chuyện năm đó. Một là chuyện đã qua quá lâu, hai là tôi đã tìm được ban giám khảo năm đó, bọn họ nói năm đó là do Mino nộp bản thiết kế trước, hơn nữa cô ta còn có bản phác thảo nên họ mới phán quyết rằng cô là người sao chép, về phần bản thảo của cô…”
“Bản thảo của tôi bị mất.”
“Đúng, chính là như vậy. Vì thế tôi đang nghĩ phải làm thế nào để chứng minh sự trong sạch cho cô. Nếu thật sự không còn cách nào, tôi sẽ thuê người hack tài khoản weibo này.”
“Không cần.” Trang Nại Nại lại nhếch môi, “Cứ để cô ta làm ầm ĩ lên, càng ầm ĩ càng tốt.”
“Dạ?” Quý Thần khó hiểu.
“Tôi có cách đối phó với cô ta.”