Hai người đi ra ban công, còn Trang Nại Nại và Tư Chính Đình thì tiếp tục xem tivi.
Ngoài ban công thỉnh thoảng truyền đến tiếng trò chuyện cười đùa đứt quãng của Đinh Mộng Á và lão Lý. Bọn họ đều là người có tuổi, có tiếng nói chung.
Một lúc sau Tư Chính Đình cảm giác trên vai hơi nặng, quay sang liền thấy Trang Nại Nại đã tựa vào vai anh ngủ thiếp đi rồi. Mặt cô cách mặt anh gần đến nỗi anh còn có thể thấy được cả lông tơ trên mặt cô.
Anh cẩn thận đỡ Trang Nại Nại, sau đó bế bổng cô lên.
Sau khi Trang Nại Nại mang thai đã tăng hai mươi mấy cân nhưng anh vẫn có thể bế cô một cách dễ dàng. Lúc anh đi lên tầng, Đinh Mộng Á thò đầu vào, thấy thế thì liền bịt miệng mình, xua tay ý bảo anh đưa Trang Nại Nại lên tầng đi.
Tư Chính Đình gật nhẹ đầu với bà, đang định đi lên tầng thì bỗng quay lại nhìn về phía Đinh Mộng Á, mím môi nói: “Mẹ, năm mới vui vẻ.”
Đinh Mộng Á nghe thế thì liền cười tươi như hoa, sau đó hôn gió anh một cái. Tư Chính Đình vẫn nở nụ cười trên môi, bế Trang Nại Nại lên tầng.
Mở cửa phòng ngủ ra, anh nhẹ nhàng đặt Trang Nại Nại xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Vì thấy không thoải mái nên Trang Nại Nại liền trở mình.
Tư Chính Đình hoảng hốt đến nín thở, thấy cô lại chìm vào giấc ngủ ngon thì mới kéo chăn cho cô.
Đúng lúc này, thời khắc giao thừa đã đến.
Một năm mới đã đến.
Bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa nổ.
“Bùm bùm bùm!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
Những tiếng nổ to đua nhau vang lên, Trang Nại Nại bị đánh thức, dụi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Giao thừa rồi.” Tư Chính Đình cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh đã cẩn thận như vậy rồi nhưng cô vẫn bị tiếng pháo hoa mừng năm mới đánh thức.
Trang Nại Nại nghe thấy hai chữ giao thừa thì liền mở to mắt, sau đó bước xuống giường đi như bay đến chỗ tủ quần áo, lấy một chiếc hộp nhỏ ra rồi đưa cho Tư Chính Đình, “Tư Chính Đình, năm mới vui vẻ!”
Nói rồi, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ ửng hồng và mơ màng, nhưng giọng nói lanh lảnh của cô lại dễ nghe đến mức có thể đi vào lòng người.
“Tư Chính Đình, em rất vui vì có thể đón năm mới cùng anh.”
Tư Chính Đình vui vẻ nhận lấy chiếc hộp rồi ôm lấy Trang Nại Nại. Ôm một lúc, anh cũng lấy một chiếc hộp từ trong túi ra đưa cho cô.
Mắt Trang Nại Nại sáng ngời, cô lập tức mỉm cười nhận lấy.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn lấp lánh, pháo hoa rực rỡ nhiều màu.
Ở trong phòng, bọn họ mỉm cười nhìn nhau. Vì tắt đèn nên gương mặt của bọn họ lúc sáng lúc tối theo ánh sáng pháo hoa ở bên ngoài. Bọn họ cứ thế nhìn đối phương một cách thành kính, như thể bất cứ thứ gì cũng không thể xen vào thế giới của bọn họ.
“Nại Nại, năm mới vui vẻ, anh yêu em!”
Trang Nại Nại nghe vậy thì viền mắt liền đỏ hoe, nghĩ đến những hiểu lầm mà bọn họ từng trải qua, cô bèn ngẩng đầu lên nhìn Tư Chính Đình, một lúc sau mới nói, “Anh nói cái gì cơ? Tiếng bé quá, em không nghe được!”
Tư Chính Đình: “!!!”