Trang Nại Nại bỗng cảm thấy may mắn vì lúc nãy đã không nói thật với Tiêu Khải.
Không phải Tiêu Cốc Vân đi làm rồi sao? Tại sao lại trở về?
Lúc Trang Nại Nại đang suy nghĩ thì Tiêu Cốc Vân đã đi tới trước mặt cô, dò hỏi: “Cô Trang ở đây làm gì vậy?”
“Tôi đi dạo loanh quanh đây thôi.”
Tiêu Cốc Vân nhìn chằm chằm cô một lát rồi hỏi tiếp: “Cô Trang muốn vào Hoàng Gia Thịnh Thế làm việc không?”
Tròng mắt Trang Nại Nại co rụt lại, nhìn bà ta với ánh mắt khó hiểu.
Tiêu Cốc Vân cười nói: “Sắp tới, Hoàng Gia Thịnh Thế có một dự án thiết kế trang phục lớn. Nếu cô có nhã ý thì chúng tôi có thể mời cô làm nhà thiết kế đặc biệt.”
Nhà thiết kế đặc biệt, có nghĩa là mời cô tạm thời làm cho dự án này chứ không nhất định là làm việc cho nhà họ Tiêu. Đây là một cơ hội tốt, là cách nhanh nhất để nâng cao danh tiếng bản thân mà rất nhiều nhà thiết kế chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Mắt Trang Nại Nại sáng lên, ra vẻ vô cùng hứng thú, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: “Xin cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.”
Tiêu Cốc Vân nhướn mày, hiển nhiên là không ngờ Trang Nại Nại không đồng ý ngay lập tức. Bà ta gật đầu, “Ừ, cô Trang nhớ trả lời tôi sớm.”
Trang Nại Nại gật đầu.
Đến khi Trang Nại Nại đi xa, Tiêu Thái Bạch mới hỏi Tiêu Cốc Vân: “Mẹ, mẹ để ý cô ta như thế làm gì? Chỉ là một đứa thiết kế mà thôi!”
Tiêu Cốc Vân nheo mắt lại, “Mẹ cảm thấy cô ta rất giống người đó, không chỉ vẻ ngoài mà cả phong thái và hành vi nữa.”
Bà ta nhíu mày hỏi, “Chuyện ở trong nước điều tra thế nào rồi? Cô ta thật sự không phải là con gái của Tiêu Mộ Thanh?”
Tiêu Thái Bạch đong đưa cánh tay Tiêu Cốc Vân, “Thật sự không phải, mẹ của cô ta là Lý Ngọc Phượng, cả nước đều biết chuyện này. Hơn nữa, con đã điều tra rồi, cô ta đúng là học thiết kế từ Triệu Minh.”
Thấy Tiêu Thái Bạch khẳng định như vậy, Tiêu Cốc Vân càng cảm thấy không yên lòng. Ánh mắt của bà ta rơi lên người Tiêu lão một lần nữa.
Tiêu Thái Bạch nói tiếp: “Hơn nữa, nếu cô ta là con gái của Tiêu Mộ Thanh thật, thì sao cô ta không nói ra sự thật trong khi lão già đó đã cho cô ta cơ hội để nói?”
Tiêu Cốc Vân nở nụ cười. Trang viên này xảy ra chuyện gì bà ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Bên đó là ao cá, trong ao cá có cài đặt máy nghe lén, chỉ cần Trang Nại Nại nói ra, bà ta nhất định sẽ biết.
Tiêu Thái Bạch khoác lấy cánh tay bà ta, “Mẹ, mẹ mới là người lợi hại nhất! Bây giờ Hoàng Gia Thịnh Thế đã nằm trong tay mẹ rồi. Chẳng phải chỉ cần lão già đó chết là xong sao?”
Tiêu Cốc Vân nhíu mày, vỗ vỗ tay Tiêu Thái Bạch: “Con đừng xem thường ông ta. Nếu ông ta không có năng lực thì sẽ không khống chế được nhà họ Tiêu nhiều năm như vậy. Mỗi một người thừa kế của nhà Tiêu đều có cực kì có năng lực. Ngay cả Tiêu Mộ Thanh…”
Bà ta nói tới đây, thấy bộ dáng vô cùng hứng thú của Tiêu Thái Bạch thì ngậm miệng lại, nói lảng sang chuyện khác: “Con phải biết rằng, chúng ta không thể dễ dàng động vào ông ta được. Con cũng thấy đấy, chúng ta có thể đặt máy nghe lén ở khắp nơi trong nhà, nhưng lại không thể đặt trong thư phòng và phòng ngủ của ông ta. Điều này cho thấy cái gì? Cho thấy, chỉ cần ông ta không muốn để chúng ta biết thì chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết được. Giống như cổ phần của Hoàng Gia Thịnh Thế, tới tận bây giờ vẫn còn ở trong tay ông ta. Nếu ông ta không buông tay, chúng ta mãi mãi không lấy được.”