Tư Tĩnh Ngọc vừa mở cửa thì Tân Tân đã vọt vào nhà, Thi Cẩm Ngôn đi phía sau thì nhìn thấy Diêu Đằng đầu tiên, sau đó rũ mắt xuống. Quả nhiên chiếc xe anh vừa thấy dưới nhà chính là của anh ta. Lúc anh đang suy nghĩ, chợt nghe Tân Tân reo lên: “Con tìm được vở bài tập rồi!”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc lần nữa. Trước đây, anh không tìm được lý do đến tìm cô. Còn bây giờ anh phát hiện cô rất dễ mềm lòng với trẻ con, vậy nên anh không nhịn được mà dùng Tân Tân để thăm dò cô. Cứ nghĩ đến chuyện cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn hai tháng, trái tim của anh lại bắt đầu đau âm ỉ.
Anh liếc mắt với Tân Tân rồi lại nhìn cô, sau đó nghe thấy thằng bé nói: “Cô ơi con buồn ngủ quá, không đi nổi nữa rồi! Con có thể ngủ lại đây được không?”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Thằng bé có biết mình đang nói gì không?
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, kiên quyết trả lời: “Không được!”
Tân Tân thất vọng cúi đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn.
Thi Cẩm Ngôn mím môi không nói gì. Hai ba con đành phải dắt nhau đi về. Ra tới cửa, Thi Cẩm Ngôn đột nhiên nhìn về phía Diêu Đằng, “Cảnh sát Diêu còn chưa về sao?”
Diêu Đằng nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc.
Lại nghe Thi Cẩm Ngôn nói: “Bây giờ đã chín giờ rưỡi tối rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói. Tĩnh Ngọc phải đi nghỉ rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Rốt cuộc là ai cho anh ra vẻ chủ nhà như thế?
Cô cảm thấy hơi tức giận, không nhịn được nói: “Thi Cẩm Ngôn, em muốn nói chuyện với Diêu Đằng thì anh ấy ở lại thôi, anh quản được chắc?!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó lại nhìn Diêu Đằng, “Được rồi! Anh không quản nữa.”
Dứt lời, anh dắt Tân Tân ra ngoài.
Thấy anh đi rồi, Tư Tĩnh Ngọc mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Sau đó, cô dọn đồ trên bàn rồi nói với Diêu Đằng: “Anh ấy nói cũng đúng, đã muộn thế này rồi, anh mau về đi.”
Diêu Đằng đứng lên, lấy hết can đảm nói: “Tĩnh Ngọc, anh…”
“Rầm rầm rầm!” Cửa nhà bị đập mạnh.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, đi ra mở cửa thì thấy Thi Cẩm Ngôn đứng ở bên ngoài. Cô tức giận hỏi, “Sao nữa đây?”
Thi Cẩm Ngôn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau khi xác định cô và Diêu Đằng không làm gì mới yên lòng lại, “Anh tới nói cảm ơn.”
“Tạm biệt, khỏi cảm ơn!”
“Rầm!”
Tư Tĩnh Ngọc đóng sầm cửa lại, cô bóp trán. Tại sao Thi Cẩm Ngôn lúc này lại khó dây dưa như vậy?
Cô nhìn về phía Diêu Đằng, “Anh muốn nói gì?”
Giờ phút này thì Diêu Đằng đã mất hết cản đảm rồi. Nghe cô hỏi, anh hít một hơi thật sâu, nói lần nữa: “Tĩnh Ngọc, hai chúng ta...”
“Rầm rầm rầm!” Cửa nhà lại bị đập mạnh.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Tĩnh Ngọc mở cửa ra, quả nhiên lại là Thi Cẩm Ngôn và Tân Tân. Cô còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Tân Tân nói: “Cô, con quên nói cho cô biết là con rất thích cô!”
Con rất thích cô.
Bốn chữ giống như cái gì đó rất ngọt ngào, từng chút thấm vào lòng Tư Tĩnh Ngọc.