Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 327: Chương 327: Em không muốn ở bên anh nữa! (5)




Cơ thể vốn cứng đờ của Tư Chính Đình càng cứng đờ hơn nữa. Anh ngước mắt lên, có lẽ là lúc này tâm trạng quá yếu đuối nên anh không giấu được vẻ sửng sốt trên mặt, “Cái gì gọi là không thấy?”

Trong giọng nói còn có cả sự khủng hoảng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.

Quản gia vội nói: “Đại Tráng lái xe theo sau thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không lên xe mà đi vào một con hẻm nhỏ. Đại Tráng đậu xe xong đuổi theo thì không thấy thiếu phu nhân đâu nữa. Tôi đã phái người tìm, nhưng vẫn không tìm được.”

Tư Chính Đình hốt hoảng đứng phắt dậy, nhưng bước chân vừa nhấc lên lại bỏ xuống.

Anh đi tìm cô, tìm được rồi thì sau đó phải làm sao?

Anh siết chặt tay thành quyền.

Quản gia thấy bộ dáng anh như vậy, lại rũ mắt xuống thở dài, cố ý nói cho Tư Chính Đình nghe: “Haizz, một cô gái trẻ như thiếu phu nhân đi ra đường vào giờ này rất không an toàn. Tôi nghe nói có một kẻ sát nhân lẩn trốn năm sáu năm chưa bắt được đang ở Bắc Kinh, mà tình hình an ninh gần đầy rất tệ. Nhất là khu vực trống trải xung quanh biệt thự chúng ta, không đông đúc như trung tâm thành phố…”

Ông còn chưa nói xong thì người nào đó đã xông ra ngoài.

Quản gia nhìn bóng lưng của anh, lắc đầu thở dài, “Đúng là người trẻ tuổi, cãi nhau một chút là bỏ nhà đi, thú vị lắm sao?”

Có điều, trước đây toàn là thiếu gia bỏ đi, thiếu phu nhân đi tìm. Lần này là thiếu phu nhân bỏ đi, chắc chắn là đau lòng lắm rồi. Là một quý ông, sao thiếu gia lại không đi tìm thiếu phu nhân cho được?

Nghĩ tới đây, ông chắp tay sau lưng, miệng hừ hừ khe khẽ hát đi ra. Sau đó, ông móc bộ đàm trong túi ra, phân phó cho Đại Tráng: “Ừ, cứ đi theo sau thiếu phu nhân từ xa là được, nhưng phải đảm bảo an toàn, đừng để lộ. Đúng vậy, sau khi thấy thiếu gia là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ…”

***

Trang Nại Nại chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Tư, chạy một mạch mấy ngàn mét, cho đến khi thở hồng hộc mới dừng lại.

Đêm ở Bắc Kinh không hề tối.

Trên đường phố, các bảng hiệu đèn neon liên tiếp nhau lập lòe. 1h sáng, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua, thì không có một bóng người.

Cô đứng ở đó thở hồng hộc, sự đau đớn nơi ngực do nghẹt thở làm cơn đau trong lòng cô dễ chịu hơn.

Sau đó, cô ngây người nhìn ngã tư đường.

Cô không biết phải đi đâu.

Trước đây, nơi có mẹ chính là nhà.

Còn bây giờ, rời khỏi biệt thự nhà họ Tư, ở thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy lại không có chỗ cho cô.

Vành mắt bắt đầu cay cay, vẻ mặt tuyệt tình mỉa mai của anh hiện lên trước mặt cô. Vẻ mặt không tin tưởng của anh làm cô có cảm giác thân thể như bị bào đi từng chút một, đau đớn tới tận cùng, ngay cả thở cũng không dám dùng sức.

Cô cố ép nước mắt trở lại, thầm nói với lòng mình: Trang Nại Nại, đừng khóc! Anh ấy không tin mày là vì anh ấy không yêu mày.

Nếu đã như vậy thì cô cần gì phải vì anh mà chảy nước mắt?

Trang Nại Nại cười giễu, cúi đầu chọn một con đường rồi cắm mặt đi.

Lúc đi quá giận nên cái gì cũng không đem theo.

Không biết đi được bao lâu, gió lạnh thổi tới khiến mồ hôi vừa đổ do chạy một đoạn đường cũng khô hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.