Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1490: Chương 1490: Hạnh phúc của cô, sự bơ vơ nơi anh (6)




Bạch Nguyệt cong môi cười: “Mấy thứ tôi muốn ăn chẳng rẻ đâu, chẳng biết bà có nỡ không đây? Ví dụ như là... tôm hùm?”

Mẹ Thi cảm thấy hơi thở nghẹn ở ngực, thở ra không được nuốt vào không xong, bà tức giận nói: “Tôm hùm tính hàn, bây giờ cô phải ăn kiêng, cô...”

Bạch Nguyệt cười khẩy: “Tôi nói này, bà đừng có đem mấy suy nghĩ cũ rích đó ra nói. Bà đi hỏi bác sĩ xem cái gì không được ăn? Cua còn ăn được đó! Ăn bao nhiêu con mới khiến bà sinh non được hả?”

Cô ta nói đến đây lại đỡ lấy cái bụng mình: “Còn nữa, tôi còn lo cho cái thai này hơn cả bà đấy, đừng ở đây làm trò nữa, chẳng phải chỉ là bà tiếc tiền thôi sao? Con trai bà có một công ty lớn như vậy mà bà vẫn sống tằn tiện qua ngày, bà giữ tiền để chất vào quan tài của bà chắc? Hay là cái sự nghèo hèn nó ngấm vào xương rồi nên không sửa được!”

Bạch Nguyệt nhớ đến lúc trước mẹ Thi cứ động tí là chửi cô ta, nghĩ đến chuyện mình quỳ trước mặt bà, nhớ đến chuyện bà chẳng nể mặt cô ta thì trong lòng liền dâng lên cảm giác oán hận.

Đồ phù thủy!

Cô ta muốn nhân dịp này để hành hạ bà ta!

Quả nhiên mẹ Thi tức đến không nói nên lời, trước giờ bà rất trọng thể diện, nhất là sau khi con trai thành đạt thì càng không cho người khác nói mình bần hàn.

Trước đây, cả Tư Tĩnh Ngọc lẫn Đinh Mộng Á đều tỏ ra khách khí với bà, không lộ chút khinh thường nào nhưng hiện giờ lại bị Bạch Nguyệt dùng những lời khó nghe đó sỉ nhục.

Vành mắt mẹ Thi đỏ lên, nghĩ đến Tư Tĩnh Ngọc lại càng cảm thấy Bạch Nguyệt này giống như con quỷ dưới địa ngục.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ vẫn phải trông cậy đứa bé trong bụng cô ta để cứu Tân tân, cho nên không dám nói nặng nửa câu.

Mẹ Thi tức giận liền đổ canh gà vào hộp giữ ấm rồi đi ra ngoài: “Được! Được! Tôi làm cho cô được chưa?”

Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng của bà liền cười đắc ý, sau đó cô ta hô to: “Được đó bác gái, còn xin bà mua chút thuốc bổ, tổ yến nhé! Còn cả mỹ phẩm dưỡng da dành riêng cho bà bầu nữa! À còn nữa, bao giờ bà bảo Cẩm Ngôn đến thăm tôi thế, anh ấy ném tôi trong viện là không cần đứa bé này đúng không? Hay là tìm được người có tủy phù hợp rồi nên không cần nữa?”

Mẹ Thi bước nhanh hơn về phía trước.

Mãi đến khi mẹ Thi đi hẳn, Bạch Nguyệt mới đắc ý cười cười.

Thế nhưng trong nội tâm cô ta lại thấy trống rỗng. Rõ ràng cô ta đã có được cái mà mình muốn nhưng vì sao lại chẳng hề cảm thấy vui sướng chút nào là sao?

***

Mười ngày sau.

Bạch Nguyệt làm xét nghiệm máu xác định đã mang thai.

Sau khi Tư Chính Đình biết được tin này thì thản nhiên xử lý sạch sẽ tài liệu trong tay, sau đó đứng lên, khoác áo đi ra ngoài.

Quý Thần hỏi: “Ông chủ định đi đâu?”

Tư Chính Đình liếc mắt nhìn anh ta, trong đôi mắt mang theo cả sự lạnh lùng khiến người ta cảm nhận được sự tức giận đang bị đè xuống: “Đương nhiên là đi chúc mừng anh rể của tôi, tiện thể mang Tân Tân về rồi.”

Nói xong người cũng đã bước ra bên ngoài, anh nói với Quý Thần: “Dùng toàn bộ tài nguyên của nhà họ Tư, cố gắng hết sức tìm được mẫu tủy phù hợp!”

“Vâng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.