Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1492: Chương 1492: Hạnh phúc của cô, sự bơ vơ nơi anh (9)




Mãi cho đến khi âm báo đăng nhập thành công vang lên, thấy được tấm ảnh với nụ cười quen thuộc trên ảnh đại diện, Thi Cẩm Ngôn cảm thấy trái tim như siết lại, rất đau.

Lúc này anh mới nhớ ra chiếc máy tính này do anh tiện tay lấy từ nhà đi. Máy tính này Tư Tĩnh Ngọc vẫn thường dùng ở nhà, trong máy tính có lưu mật khẩu của cô nên tự động đăng nhập luôn.

Họ đã không còn dùng QQ từ lâu rồi, mà cái QQ này hiển nhiên cũng là tài khoản phụ của Tư Tĩnh Ngọc chứ không phải cái bình thường cô hay dùng.

Thi Cẩm Ngôn cảm giác như mình đã phát hiện được điều gì đó, đồng thời cũng có cảm giác chột dạ nên định đăng xuất ra khỏi tài khoản, nhưng đúng lúc này biểu tượng QQ đột nhiên lóe lên.

Một tài khoản tên là Đội trưởng gửi tới mấy tin.

Tốc độ tay của anh có hơi nhanh nên đã lỡ bấm mở khung chat.

Khi Thi Cẩm Ngôn thấy cái tên Đội trưởng này còn nghi hoặc không biết đây là ai, nhưng sau đó đọc được tin nhắn người này gửi tới.

Đội trưởng: [Vẫn đang tìm con à? Sao gần đây không thấy em online thế?]

Vẫn đang tìm con?

Con nào?

Thi Cẩm Ngôn còn đang thấy khó hiểu thì hình như bên kia phát hiện tài khoản của Tư Tĩnh Ngọc online nên lại gửi thêm hai tin nhắn mới.

Đội trưởng: [Có tung tích gì về đứa bé chưa? Bên này có một đứa bé lúc trước bị lạc ở Mỹ, đã được đưa về nước, cuối tuần này em có muốn tới gặp thử xem sao không?]

Thi Cẩm Ngôn đọc xong những lời này lập tức cảm giác đầu óc rối bời, cả người như bị sét đánh trúng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Tìm con...

Tìm con!

Sau khi anh biết Tư Tĩnh Ngọc cũng thích mình thì thật ra có hơi nghi hoặc một chút. Nếu như cô thích anh thì suốt bao nhiêu năm qua, người mà cô tìm chắc chắn không phải là Diêu Đằng, như vậy thì cô đang tìm ai?

Thi Cẩm Ngôn đứng phắt dậy khiến cái ghế đổ ra đằng sau, lúc này tài khoản Đội trưởng kia lại nhắn tới.

Đội trưởng: [Gần đây anh thấy em lạ lắm, có phải muốn từ bỏ rồi không? Anh nói cho em biết, em đã tìm suốt năm năm rồi, không được từ bỏ! Có thể đứa bé đó ở ngay gần em thôi, có lẽ nó đang chịu khổ ở đâu đó, làm sao chúng ta có thể từ bỏ được?]

Đội trưởng: [Đâu rồi?]

Thi Cẩm Ngôn trợn tròn mắt!

Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm khung trò chuyện.

Năm năm... năm năm trước...

Năm năm trước là khoảng thời gian cô đi du học, năm năm trước anh với Tư Tĩnh Ngọc từng có một đêm xuân sắc!

Đột nhiên, Thi Cẩm Ngôn nhớ tới thái độ của Bạch Nguyệt đối với con cái, lại nghĩ tới cái đêm Bạch Nguyệt ở cùng anh, rõ ràng anh không có cảm giác gì cả!

Nói như vậy...

Thi Cẩm Ngôn lập tức quay đầu nhìn Tân Tân đang ngủ say qua lớp cửa sổ thủy tinh.

Anh run rẩy cầm lấy di động, gọi cho thư kí: “Đi kiểm tra DNA của Tân Tân và Tư Tĩnh Ngọc...”

Còn chưa kịp nói hết lời, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra. Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu, Tư Chính Đình mang khuôn mặt âm trầm bước vào.

Tiếp đó, Tư Chính Đình chẳng hề do dự mà đấm luôn cho Thi Cẩm Ngôn một cú.

“Rầm!!!”

Thi Cẩm Ngôn ăn một đấm này khiến cả người lùi về sau, di động cũng rơi xuống mặt đất.

Anh có cảm giác mặt mình chắc chắn sưng lên rồi, nhưng lúc này anh bất chấp sự đau đớn này, định nói cái gì đó với Tư Chính Đình, nhưng chính Tư Chính Đình lại lạnh lùng nói trước: “Tân Tân là con của anh và chị tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.