Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc, Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, phản ứng đầu tiên là đi xem Tân Tân. Nghe tiếng khóc nho nhỏ của Tân Tân, Thi Cẩm Ngôn chạy vọt vào phòng ngủ bế Tân Tân lên dỗ.
Lúc này Tư Tĩnh Ngọc mới ra mở cửa, thấy Bạch Nguyệt đứng bên ngoài với vẻ mặt vô cùng khẩn trương và cảnh giác, “Tư Tĩnh Ngọc, cô có ý gì? Tân Tân đâu?”
Dứt lời, cô ta đẩy mạnh Tư Tĩnh Ngọc ra, xông thẳng vào trong, “Cô trả Tân Tân lại cho tôi! Tôi nói cho cô biết, Tân Tân là con trai của tôi, không ai có thể cướp đi được!”
Tư Tĩnh Ngọc bị cô ta đẩy ra, lưng đập vào cửa. Cô nhíu mày, xoa xoa eo của mình.
“Tân Tân đâu? Tư Tĩnh Ngọc, tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ tới việc muốn cướp con trai tôi rồi cùng Thi Cẩm Ngôn gương vỡ lại lành! Tân Tân là con trai của tôi, vĩnh viễn là như vậy! Dù cô có đi kiện thì tòa cũng sẽ xử tôi thắng thôi!”
Cô ta hét xong những lời này, thấy Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân từ trong phòng ngủ ra ngoài. Cô ta há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Cô ta cắn môi, nhìn Tư Tĩnh Ngọc, rồi lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Sau đó, cô ta quay đầu nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, “Có phải là cô làm không? Cô cố ý bắt Tân Tân, sau đó gọi Cẩm Ngôn tới tìm cô? Sao cô lại mưu mẹo như vậy? Tư Tĩnh Ngọc, có phải cô muốn cướp con tôi rồi ba người các cô thành một nhà đoàn tụ không?”
Chợt nhận ra mình vừa nói cái gì đó, cô ta cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt, “Tân Tân là do tôi sinh, dù cô và Thi Cẩm Ngôn có đón nó đi thì trên phương diện pháp luật, nó vẫn là con trai tôi. Hu hu hu, cô mau trả lại con trai cho tôi! Sao cô lại nhẫn tâm chia lìa mẹ con chúng tôi như vậy hả?”
Khi nghe Bạch Nguyệt nói ra hai chữ “đoàn tụ”, Tư Tĩnh Ngọc liền ngây ngẩn cả người.
Đoàn tụ…
Nếu cô có thể tìm được con mình, thì cả nhà ba người bọn họ có thể đoàn tụ rồi!
Nhưng bây giờ… con cô đã chết, cô không còn cơ hội đoàn tụ với con nữa…
Cô cắn môi, sự khổ sở vốn được đè nén lập tức xộc lên. Thấy Bạch Nguyệt đang phát điên ở đây, rồi lại nhìn qua Thi Cẩm Ngôn đang bế Tân Tân, cô chợt bùng nổ.
Cô chỉ ra cửa, giận dữ hét: “Các người ra ngoài ngay cho tôi!”
Theo tiếng hét giận dữ của cô, cả căn phòng đều yên tĩnh lại, rồi tiếng khóc của Tân Tân vang lên.
Thi Cẩm Ngôn ôm Tân Tân đang nức nở, bình tĩnh nhìn Tư Tĩnh Ngọc.
Sắc mặt của cô căng cứng, hai tay siết chặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Thi Cẩm Ngôn lạnh nhạt liếc Bạch Nguyệt một cái, từ từ nói: “Bọn anh đi ngay đây.”
Dứt lời, anh đi thẳng ra ngoài, Bạch Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của anh, cô ta liền ngoan ngoãn đi theo sau.