Tuy Thôi Tinh Tước rất không đáng tin, giống hệt như cấp dưới của ông, nhưng qua một tuần tiếp xúc, cô phát hiện ra ông là người có năng lực thật sự.
Đầu tiên, ông có thể giữ được nhiều người có bản lĩnh như vậy ở lại dưới trướng. Dù phải quét dọn WC, bọn họ cũng nguyện ý đi theo ông. Đây chính là một loại sức hút của Thôi Tinh Tước.
Thứ hai, cô phát hiện đám người đó còn nhận thêm nhiều việc bên ngoài. Dù bọn họ mặc quần áo rẻ tiền nhưng người nào cũng là người giàu và có giá trị con người rất cao.
Vậy mà Thôi Tinh Tước lại để cho bọn họ ngây người trong bộ phận hậu cần, chắc cũng là vì bảo vệ nhà họ Tiêu, bảo vệ Hoàng Gia Thịnh Thế thay Tiêu Mộ Thanh. Tuy bị xem thường, không tiếp xúc được trung tâm của Hoàng Gia Thịnh Thế, nhưng vì có Tiểu Loan ở đây, ông vẫn hiểu rõ tình huống của Hoàng Gia Thịnh Thế.
Hơn nữa, ông còn không kết hôn.
Hơn năm mươi tuổi vẫn không kết hôn, đây chính là một loại cố chấp, cố chấp chờ đợi mẹ cô cả đời.
Đám Tiểu Loan, Tiểu Trực, Thần Thủ đi ra, ai cũng rất tức giận.
Tiểu Loan cởi quần áo của nhân viên vệ sinh trên người mình ra, “Mẹ nó! Bố mặc kệ! Bố không làm nữa!”
“Đúng vậy, không làm nữa! Mỗi ngày đều làm rất nhiều chuyện cho cô ta, yên lặng dọn sạch cản trở cho cô ta, đến cuối cùng lại nhận được kết quả này!”
“Con người này ngu hết thuốc chữa rồi! Thôi Lão Đại, chúng ta đi! Chúng ta không làm nữa! Chúng ta đã chịu đủ nhục rồi! Hoàng Gia Thịnh Thế có sụp đổ hay không, chẳng liên quan gì tới chú cả. Chú làm nhiều như vậy, có nhận được một đồng nào từ công ty không? Mặc kệ cô ta đi!”
Thôi Tinh Tước nhìn Tiểu Loan với ánh mắt ác liệt, “Mặc vào!”
Vành mắt Tiểu Loan đỏ lên, “Thôi Lão Đại!”
“Tôi bảo cậu mặc vào!” Thôi Tinh Tước quát.
Tiểu Loan uất ức mặc quần áo vào.
Ánh mắt Thôi Tinh Tước đầy thâm trầm, không còn sự vui vẻ hằng ngày, tất cả mọi người đều trở nên nặng nề.
Mọi người cúi đầu về phòng làm việc.
Tiểu Loan xoắn xuýt thật lâu mới nói: “Thôi Lão Đại, chú đừng buồn, cái rắm kia là cháu thả, không phải chú.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Trang Nại Nại vỗ vỗ vai Thôi Tinh Tước an ủi. Cô muốn nói sự thật với ông về thân phận của cô, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra thành tiếng.
Nếu Thôi Tinh Tước đột nhiên không chạy theo Mino nữa, thì sẽ khiến Tiêu Thái Bạch và Tiêu Cốc Vân nghi ngờ.
Trang Nại Nại chỉ có thể âm thầm nói một tiếng xin lỗi trong lòng.
***
Sau đó, Trang Nại Nại không đến Hoàng Gia Thịnh Thế nữa. Mino đã ở thế thua, cô có đi cũng không thể thay đổi được kết cục. Hơn nữa, đã tới sinh nhật của Tư Chính Đình rồi.
Là chủ của Cố Thị, tất nhiên Trang Nại Nại cũng có thiệp mời.
Đêm hôm đó, cô ăn mặc lộng lẫy đến dự tiệc sinh nhật của Tư Chính Đình. Có rất nhiều tiểu thư khuê các đến dự, dù đây là lần kết hôn thứ hai của Tư Chính Đình nhưng anh vẫn là quý ông độc thân có tiềm lực nhất của thành phố Bắc Kinh này. Anh đẹp trai, nhiều tiền, là đối tượng ưng ý của nhiều tiểu thư con nhà giàu.
Vào tiệc rượu, Trang Nại Nại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Tư Chính Đình. Trong góc đại sảnh, Tư Chính Đình đang bị một người phụ nữ trung niên lôi kéo nói chuyện với vài cô gái trẻ.
Trang Nại Nại tức giận bước tới.