Tư Tĩnh Ngọc nói xong thì vẫy tay chào rồi rời đi.
Trang Nại Nại nhìn theo bóng chiếc xe chở Tư Tĩnh Ngọc, khó hiểu hỏi Tư Chính Đình, “Sao chị ấy không đợi qua Tết hẵng đi? Sắp sang năm mới rồi mà!”
“Bởi vì lúc Tết đến, nhà nhà đoàn tụ sẽ khiến chị ấy thấy khổ sở.”
Nghe vậy, Trang Nại Nại chỉ biết im lặng thở dài.
Đúng vậy, đón năm mới ở Bắc Kinh cũng là một loại đau khổ!
***
Còn nửa tháng nữa là bước sang năm mới.
Trang Nại Nại vừa khẩn trương vừa vui mừng, vì đây là cái Tết đầu tiên cô đón cùng Tư Chính Đình. Ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô rất thích đi mua đồ mừng năm mới. Nhà họ Tư lớn như vậy, nhưng đến dịp Tết ngoại trừ quản gia ra thì những người còn lại đều về nhà.
Chỉ có ba người bọn họ với nhau chắc là sẽ rất quạnh quẽ!
Nếu vậy...
Trong đầu Trang Nại Nại đột nhiên nảy ra một ý, nhưng mãi vẫn không chịu nói ra.
Bọn họ đã tìm mẹ Trang ba tháng nhưng vẫn chưa có thêm thông tin gì mới, Trang Nại Nại cũng không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng mình ra sao trước sự biệt tăm biệt tích này. Nhìn thấy mọi người lái xe chở đồ tết về nhà, cô lại nghĩ sắp sang năm mới rồi, rốt cuộc mẹ đang ở đâu?
Cuối năm, chuyện công ty cũng bận rộn hơn, Tư Chính Đình không thể làm việc qua video mãi được nên gần đây cũng phải đi làm, thậm chí cuối tuần còn phải tăng ca. Trang Nại Nại ở trong nhà buồn chán nên lại tiếp tục đi làm cùng anh.
Phần lớn chuyện trong công ty đều chuyển giao cho người khác nên cô cũng không có việc gì làm, mỗi ngày đến công ty cũng chỉ đi dạo với trò chuyện loanh quanh.
Tư Chính Đình mỗi lần đến giờ ăn đều gọi cho cô hoặc tự mình xuống tìm cô.
Cứ thế một thời gian ngắn, một bài viết lặng lẽ xuất hiện trên diễn dàn của công ty: Tổng giám đốc lạnh lùng khó qua ải mỹ nhân đã biến thân thành người đàn ông ấm áp.
Trong phút chốc, tình yêu của hai người được tâng lên tận trời. Bài viết tả tình yêu giữa Tư Chính Đình và Trang Nại Nại ngọt lịm, thậm chí còn có người vẽ nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp giữa bọn họ, cái gì mà tổng giám đốc lạnh lùng vừa gặp Trang Nại Nại đã yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Tóm lại là, rất... hành hạ đám FA.
***
Trong văn phòng của Mino.
Xem xong bài viết kia, tròng mắt Mino tràn ngập vẻ ác độc. Từ lúc bản thiết kế của cô ta bị Nại Nại sửa lại thì cô ta đã trở thành trò cười trong cả công ty. Hơn nữa, mọi người đều biết quan hệ giữa cô ta và Trang Nại Nại không tốt, mà Trang Nại Nại lại là vợ của ông chủ, vì thế ai nấy cũng đều bắt đầu bất hòa với cô ta.
Cái đám người chỉ biết đến lợi ích này!
Mino hít sâu một hơi, xem bài viết lại càng bực bội.
Cô ta không nhịn được nữa rồi!
Mino đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng làm việc một lúc, sau đó lấy điện thoại ra đổi sim rồi gọi cho Lý Ngọc Phượng.
Điện thoại vừa được kết nối, Lý Ngọc Phượng ở đầu dây bên kia đã lên tiếng, “Mino, con làm cái gì thế? Con biết rõ là ngài Tư dạo này đang điều tra chúng ta mà, sao còn gọi cho mẹ?”
Mino gần như điền cuồng hét lên: “Tôi không chịu nổi nữa! Bà bắt cô ta rời khỏi công ty ngay cho tôi!”
Lý Ngọc Phượng nghiêm khắc nói, “Mino, cũng vì con vẫn luôn thiếu kiên nhẫn nên mới khiến chúng ta bị lộ. Chúng ta đã đi đến bước này rồi, nếu bị vạch trần thì coi như công cốc, con có hiểu không?”