Mẹ Bạch là một người không quyết đoán, góa chồng từ trẻ, vì cho Bạch Nguyệt đi học, bà ta mượn không ít tiền. Mấy năm nay, bà ta lo trả nợ nên không có tiền tiết kiệm.
Một già một trẻ thêm một đứa bé không có tiền thì phải sống làm sao?
Bạch Nguyệt hừ lạnh, “Mẹ, đập nồi dìm thuyền. Mẹ biết nhà họ Thi có bao nhiêu tiền không? Chúng ta không cần nhiều, ít nhất cũng được mấy triệu”
Nếu là trước đây, cô ta sẽ không thỏa mãn với mấy triệu.
Cô ta muốn toàn bộ nhà họ Thi!
Còn bây giờ...
Những lời mẹ Bạch nói khiến Bạch Nguyệt cảm thấy không yên lòng, nên mới hạ thấp tiêu chuẩn xuống. Trong thái độ của nhà họ Tư, hình như Tư Tĩnh Ngọc và Đinh Mộng Á không để bụng cô ta và đứa bé này?
Có điều, nghĩ cũng phải... có ai lại quan tâm tới một đứa bại não chứ?
Một đứa bé bị hội chứng Down, sống nhiều lắm là vài chục năm. Đứa con trai này của cô ta không có khả năng gây ra bất cứ uy hiếp gì với bọn họ!
Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt không nhịn được nhìn về phía đứa bé trong tã.
Con của người khác đã sớm mở mắt rồi, nhưng con của cô ta từ khi sinh ra đến giờ chỉ mở mắt có một vài lần.
Nó chưa từng khóc, bởi vì nó là một đứa ngốc!
Bạch Nguyệt cảm thấy căm hận tột độ.
Vì sao cô ta lại sinh ra một đứa ngốc?
Vì sao cô ta lại phải gánh chịu những khổ sở này?
Bạch Nguyệt tức giận đánh lên người đứa bé một cái, sau đó nhéo trên người nó vài cái.
Cô ta làm những động tác này rất thuận tay. Bởi vì khi Tân Tân còn bé, chỉ cần nó vừa khóc, cô ta sẽ đánh sẽ nhéo nó. Cho nên Tân Tân độc lập từ nhỏ, không hề ỷ lại vào cổ ta.
Nghĩ đến Tân Tân...
Trước mắt Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ của Tân Tân.
Lúc bảy ngày tuổi, Tân Tân trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đen láy nhìn loạn khắp nơi. Mặc dù biết đứa bé một tháng tuổi không nhìn thấy gì, nhưng Bạch Nguyệt của lúc đó lại thấy áy náy và bất an khi bị đôi mắt đó nhìn.
Cô ta từng nghĩ trả đứa bé lại cho Tư Tĩnh Ngọc, bởi vì nếu làm vậy thì cô ta sẽ có cớ đòi Tư Tĩnh Ngọc thêm một khoản tiền.
Trước khi ra nước ngoài, cổ ta đã đòi Tư Tĩnh Ngọc một khoản tiền. Nhưng ra nước ngoài rồi, số tiền đó không hề đủ, cuộc sống trôi qua rất cơ cực.
Khi đó, cô ta từng thấy hối hận.
Hối hận vì đã từ bỏ Thị Cẩm Ngôn với hai bàn tay trắng. Cô ta từng nghĩ, nếu cô ta không ra nước ngoài thì đến cuối cùng Thị Cẩm Ngôn sẽ cưới cô ta. Hai người tìm công việc ở Bắc Kinh, mua một căn nhà trả góp, sống cuộc sống an yên cả đời.
Cho nên, khi Tân Tân được bảy ngày tuổi, cô ta đã ôm nó đến gần nhà Tư Tình Ngọc.
Tư Tĩnh Ngọc vừa mới mất con, cả người tiều tụy gầy gò. Cô giống như điên rồi, gặp ai cũng kéo lại hỏi có thấy con của cô không...
Lúc đó, Bạch Nguyệt nghĩ sẽ trả con lại cho Tư Tĩnh Ngọc.
Nhưng cô ta còn chưa kịp bước vào trong thì có một bạn học ở trong nước gửi cho cô ta một liên kết, và một đoạn tin nhắn khó hiểu.
Cô ta bấm vào liên kết, đó là một bài phỏng vấn danh nhân.
Nội dung giới thiệu về quá trình gây dựng sự nghiệp của Thị Cẩm Ngôn. Một công ty nhỏ trị giá mấy chục nghìn, trong vòng một năm phát triển lên mấy trăm nghìn. Bạch Nguyệt chợt cảm thấy tương lai công ty đó còn phát triển hơn nữa.
Trong nháy mắt, cô ta biết Tân Tân là bước ngoặt của cô ta và Thi Cẩm Ngôn.
Vì vậy, cô ta ôm Tân Tân đi về.
Từng chuyện đã qua hiện lên trước mắt. Giờ phút này, Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy nhân quả tuần hoàn là như thế.
Ông trời cho cô ta một đứa con bại não, có phải là vì cô ta từng trộm con của Tư Tình Ngọc không?