Nghe phóng viên nói, Bạch Nguyệt hất cằm lên, nhìn Thị Cẩm Ngôn với ánh mắt khiêu khích. Cô ta biết mình không có khả năng sống cùng Thị Cẩm Ngôn, nên bây giờ cô ta chỉ cần tiền.
engang co kha na
Có điều... hình như năm triệu là hơi ít. Đáng ra cô ta nên đòi mười triệu!
Cô ta ho khan một tiếng, “Đúng vậy, Thi Cẩm Ngôn, nếu anh không đồng ý giải quyết riêng thì tôi sẽ làm lớn chuyện lên. Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng sợ gì hết. Còn Tư Tĩnh Ngọc thì khác, cô ta sẽ bị mất mặt, bị người ta nói một đứa con riêng bại não cũng không tha”
Dứt lời, cô ta bước lên một bước, “Hoặc là nói, mấy người lo lắng một đứa bại não tranh giành tài sản nhà họ Thi? Ngay cả chút tự tin ấy mà mấy người cũng không có sao?”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Thị Cẩm Ngôn, thấy trên mặt anh hiện lên vẻ khó xử.
Vẻ mặt này ở trong mắt mọi người, chính là Thi Cẩm Ngôn đang do dự. Cuối cùng, trên mặt anh hiện lên vẻ bừng tỉnh.
Đối với một người luôn ít nói ít cười như anh, thì vẻ mặt lúc này của anh vô cùng phong phú.
Bạch Nguyệt sướng rơn, thấy Thị Cẩm Ngôn định mở miệng nói chuyện, cô ta cho rằng anh sẽ thỏa hiệp nên cắt ngang lời anh nói: “Bây giờ tôi đổi ý rồi. Tôi cho rằng con riêng của nhà họ Thi không thể tùy tiện dùng năm triệu là đuổi đi được. Tôi muốn mươi triệu! Một đồng cũng không được thiếu!”
Lúc cổ ta cho rằng Thi Cẩm Ngôn sẽ mặc cả giá hoặc là dứt khoát đồng ý, thì thấy Thi Cẩm Ngôn bất đắc dĩ nói: “Xem kết quả xét nghiệm DNA trước đi”
Nói xong, anh gật đầu với cảnh sát.
Bạch Nguyệt cũng nhìn sang, thấy cảnh sát đưa kết quả xét nghiệm cho Thi Cẩm Ngôn xem. Thi Cẩm Ngôn xem xong thì đưa cho phóng viên ở gần mình nhất, sau đó đám phóng viên truyền nhau xem.
Bạch Nguyệt chưa từng nghĩ đứa bé này không phải là con của Thị Cẩm Ngôn. Lúc này, cô ta ngẩng đầu nhìn đám phóng viên, thấy ánh mắt cường thế của Thị Cẩm Ngôn thì bày ra vẻ dối trá thở dài, “Tôi thật sự không muốn làm khó anh, nhưng đứa bé này cần phải có nhiều tiền để khám bệnh. Anh cũng biết điều kiện của gia đình tôi, không phải tôi tham số tiền này mà tôi dùng nó để chữa bệnh cho con. Dù sao anh cũng là ba của nó, anh phải chịu trách nhiệm, anh...”
Nói đến đây, cô ta lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của đám phóng viên. Cô ta cho rằng lúc mình nói những lời này sẽ khiến bọn họ sẽ đồng tình, cũng sẽ khiến bọn họ tức giận về hành vi của Thi Cẩm Ngôn. Không ngờ...
Vì sao vẻ mặt của đám này phóng viên này lại kỳ lạ như thế?
Lúc Bạch Nguyệt đang sững sờ, kết quả xét nghiệm DNA truyền đến tay của cô ta.
Bạch Nguyệt bụm mặt, khóc ròng nói: “Đứa bé này thật là đáng thương, cha ruột không chịu nhận nó, còn muốn xét nghiệm DNA...”
Nói đến đây, cô ta cúi đầu xem kết quả xét nghiệm.
Khi thấy xem tới dòng kết quả, cô ta đờ ra!
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người bằng ánh mắt không thể tin nổi. Đám phóng viên đang cố nhịn cười, mặc dù không ai nói gì nhưng vẻ mặt đều tỏ rõ là đang cười nhạo cô ta.