Đinh Mộng Á đứng phắt dậy, “Hai con ăn cơm đi, mẹ đi xem”
Dứt lời, bà liền cười lạnh xắn tay áo, trưng ra bộ dạng giống như muốn đại chiến ba trăm hiệp với Bạch Nguyệt. Sau đó, bà ngẩng đầu lên, như gà trống thắng trận, hùng dũng oai vệ đi ra ngoài.
Chú Lý không nhịn được lắc đầu, “Để chú đi xem”
Bé Lười và Bé Nháo cũng đứng dậy, “Bọn con cũng đi xem ”
Dứt lời, hai bé chạy theo sau hai người lớn.
Vừa bước ra cửa, hai bé liền lạch bạch chạy trở lại, Bé Nháo cầm chổi quét nhà, Bé Lười cầm chổi lông gà, hai bé ước lượng sức nặng của chổi, rồi đi ra ngoài.
Tân Tân nhìn Thị Cẩm Ngôn, lại nhìn Tư Tĩnh Ngọc, hỏi: “Ba mẹ, con cũng muốn đi xem, được không?”
Tư Tĩnh Ngọc: “...”
Thi Cẩm Ngôn: “...”
Kết quả là hai người vốn nên ra mắt nhất lại ở trong nhà ăn cơm, còn mấy người vốn không nên ra mặt lại chạy như một làn khói ra ngoài.
Ngoài cửa biệt thự nhà họ Tư.
Bạch Nguyệt mặc áo lông, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quần áo bên trong áo lông ướt nhẹp, cả người yếu ớt đúng không vững, nhưng vẫn kiên trì ôm đứa trẻ vừa mới sinh được một ngày.
Mẹ Bạch dìu cô ta nhìn ngôi nhà lớn trước mặt, trong lòng có chút sợ hãi, “Bạch Nguyệt, hay là chúng ta về nhà
di?”
Bạch Nguyệt nheo mắt lại, hung ác nhìn chằm chằm phía trước, “Không được! Con khổ cực mấy tháng mới sinh được nó ra, tất cả là vì ngày hôm nay, con tuyệt đối không về đâu!”
Cửa sắt bỗng nhiên được mở ra, Đinh Mộng Á đứng đó cầm điện thoại, nói: “Bảo vệ, hai con chó hoang ở đầu ra đứng trước cửa nhà chúng tôi vậy? Mặc dù nhà chúng tôi không sợ bị trộm, nhưng bọn họ đứng đây sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan của ngôi nhà”
Đinh Mộng Á mắng chửi khiến Bạch Nguyệt tức giận đến mức run rẩy toàn thân. Cô ta cắn môi, nói: “Bác gái, bác đừng ỷ nhà bác có tiền là có thể lấy thế đè người. Mấy người phóng viên đang ở bên ngoài chờ tôi đấy. Nếu hôm nay tôi không được như ý muốn thì bác đừng trách tôi nói lung tung với phóng viên”
Đinh Mộng Á nhướng mày, “Eo ôi, còn có phóng viên cơ đấy!”
Bạch Nguyệt tưởng Đinh Mộng Á sợ nên lập tức ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong, “Tôi tới đây tìm Cẩm Ngôn đặt tên cho con của chúng tôi. Hơn nữa, con của chúng tôi... có chút không khỏe, tôi tới nói cho anh ấy biết một tiếng”
Cô ta còn chưa diễn trò xong, liền thấy Đinh Mộng Á gọi điện thoại cho người làm, ra lệnh: “Có phóng viên ngoài của không? Dẫn vào đây!”
“Ừ, có bao nhiêu thì dẫn vào hết.”
Vừa nói xong, Đinh Mộng Á liền cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt: “...”
Bạch Nguyệt nhìn về phía Đinh Mộng Á với ánh mắt không thể tin nổi, “Bà, bà không sợ bọn họ sẽ viết bài linh tinh hay sao mà dám gọi bọn họ vào?”
Đinh Mộng Á khoanh tay trước ngực, “Thay vì để bọn họ nghe lời nói bậy bạ một bên của cô thì cứ nói rõ chân tướng mọi việc trước mặt của tất cả mọi người đi. Nhà họ Tư chúng tôi không có gì phải giấu cả, còn cô thì sao?”
Nhìn bộ dạng của Đinh Mộng Ả, Bạch Nguyệt cắn môi, siết chặt tay.
Không bao lâu sau, tất cả phóng viên đều đến.
Thấy người ngày càng nhiều, vành mắt của Bạch Nguyệt đỏ lên, nước mắt lưng tròng.