Bạch Nguyệt bất an ngồi dậy, vết thương bên dưới có chút đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán lập tức túa ra. Cô ta khẩn trương nhìn mẹ Bạch, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Bạch ôm đứa bé đến cho Bạch Nguyệt xem, nhíu mày nói: “Sao mặt mũi của đứa bé này kỳ lạ thế?”
Mặt mũi kỳ lạ?
Bạch Nguyệt nhìn đứa bé, khoảng cách giữa hai mắt khá lớn, nhìn xấu hơn người bình thường rất nhiều. Chắc là do hai mắt đứa bé chưa mở ra, Bạch Nguyệt nói: “Có phải lớn lên thì sẽ bình thường lại không?”
Mẹ Bạch lắc đầu, “Chúng ta đi tìm bác sĩ đến xem! Đứa bé này... có khả năng có vấn đề rồi!”
Bà ta vừa định đi ra ngoài thì thấy bác sĩ trưởng đẩy cửa vào, bước chân rất gấp gáp, hiển nhiên là do các y tá lúc nãy đi nói với ông ta tình huống bên này. Bác sĩ không nói lời nào liền mở tã lót của đứa bé ra bắt đầu kiểm tra, càng xem sắc mặt ông ta càng nặng nề hơn. Cuối cùng, bác sĩ ngẩng đầu lên, nói: “Chúng tôi cần kiểm tra thêm cho đứa bé!”
Bạch Nguyệt mở to hai mắt nhìn, “Rốt cuộc con tôi bị gì vậy?”
Bác sĩ cười cười, “Đợi khám chính xác mới biết có phải hay không, bây giờ không nói trước được.”
Bạch Nguyệt sững sờ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cơn bất an, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cô ta vừa dứt lời, mẹ Bạch không nhịn được run rẩy hỏi: “Là... là hội chứng Down sao?”
Hội chứng Down?
Là cái chó má gì?
Bạch Nguyệt có cảm giác mình nghe không hiểu bọn họ nói gì.
Nghe mẹ Bạch hỏi, bác sĩ liền thở dài, “Tám phần mười là hội chứng Down. Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra toàn thân cho bé”
Dứt lời, bác sĩ bảo y tá ôm đứa bé đi.
Bạch Nguyệt khẩn trương nhìn về phía mẹ Bạch, “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Nước mắt mẹ Bạch chảy xuống, bà ta ngồi phịch xuống đất, vỗ lên bắp đùi mình, gào khóc: “Sao cái số con gái của tôi lại khổ thế này? Sao có thể sinh ra một đứa con bị hội chứng Down chứ? Đứa trẻ bị Down chính một cái động không đáy! Hu hu hu... cháu trai đáng thương của tôi!”
Dứt lời, bà ta nhìn về phía bác sĩ, “Bác sĩ, bệnh viện của mấy người phải chịu trách nhiệm, là do các người không kiểm tra ra bệnh! Nếu không thì sao có thể...”
Bác sĩ vội phải hết trách nhiệm, “Bác gái này, là do con gái bác kiên trì không khám thai. Hơn nữa, lúc nói chuyện với cô ấy, tôi đã nói đứa bé này có khả năng sẽ mắc bệnh rồi nhưng cô ấy vẫn cố chấp. Hơn nữa, con gái bác có ký giấy đàng hoàng, bác đừng ăn và bệnh viện của chúng tôi”
Nghe bác sĩ nói như thế, Bạch Nguyệt càng thấy bất an hơn, “Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mẹ Bạch khóc lớn lên, “Đứa bé này bị bại não! Bại não! Đứa trẻ bị hội chứng Down là bị bại não đấy con ơi!”
Toàn thân Bạch Nguyệt mềm nhũn, ngã ngửa ra giường bệnh.
Cô ta nằm trên giường bệnh bảy tháng, chịu nhiều khổ sở như vậy, kết quả lại sinh ra một đứa bại não?
Tại sao có thể như vậy?
Bạch Nguyệt đột nhiên nghĩ tới gì đó nên ngồi phắt dậy, “Đi tìm ba đứa bé! Tôi muốn đi tìm ba đứa bé! Thi Cẩm Ngôn không thể không quan tâm tới đứa bé này được!”