Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 221: Chương 221: Khi nào thì ly hôn?




Trong căn phòng yên tĩnh bỗng truyền đến một tiếng thở dài, sau đó giọng Thi Cẩm Ngôn vang lên: “Tĩnh Ngọc, chúng ta sinh con đi.”

Một câu nói làm cà người Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ.

Anh... còn chưa ngủ?

Cô xoay người đưa lưng về phía Thi Cẩm Ngôn, lặng lẽ lau nước mắt của mình, sau đó cố gắng làm lạnh giọng nói của mình, “Khi nào thì ly hôn?”

Không có tiếng trả lời.

Lúc Tư Tĩnh Ngọc cho rằng đối phương không muốn trả lời, anh ta lại đột nhiên mở miệng, “Nhất thiết phải ly hôn sao?”

Tư Tĩnh Ngọc siết chặt tay, “Ừm.”

Vừa dứt lời, sau lưng truyền đến tiếng sột soạt. Tư Tĩnh Ngọc còn chưa kịp phản ứng, cái chăn đã bị xốc lên, một thân thể nóng bỏng chen vào. Tư Tĩnh Ngọc giật mình, còn chưa quay đầu lại thì đã bị hai cánh tay ôm chặt lấy, “Tĩnh Ngọc, anh không muốn ly hôn.”

Nước mắt Tư Tĩnh Ngọc không kiềm được nữa, lập tức trào ra.

Không muốn ly hôn?

Cô cũng không muốn ly hôn!

Nhưng mà… tiếp tục cuộc hôn nhân này... có ý nghĩa sao?

Tư Tĩnh Ngọc hít mũi, đột nhiên cô muốn hỏi vấn đề giấu sâu trong lòng mấy năm qua, “Anh... yêu em không?”

“Anh...”

Còn chưa kịp nói, tiếng nhạc chuông chói tai vang lên trong đêm yên tĩnh. Cuộc nói chuyện của hai người cứ thế dừng lại.

Điện thoại của Thi Cẩm Ngôn đặt ở trên tủ đầu giường phía Tư Tĩnh Ngọc, cô vô thức vươn tay lấy điện thoại, tên trên màn hình hiển thị là: Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt...

Bạch Nguyệt!

Tư Tĩnh Ngọc có cảm giác mình như bị ăn tát một cái thật mạnh.

Rốt cuộc cô phải ngốc đến mức nào, mới có thể hỏi một vấn đề ngây thơ như vậy?

Rốt cuộc là cô thiếu thốn tình yêu đến mức nào, mới lưu luyến người đàn ông này như thế?

Tư Tĩnh Ngọc cầm điện thoại ngồi dậy mở đèn ngủ lên. Ánh sáng tỏa ra khắp phòng, nước mắt nơi khóe mắt Tư Tĩnh Ngọc vẫn còn vương lại, cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn Thi Cẩm Ngôn.

Thi Cẩm Ngôn sửng sốt, nhiều năm quen biết Tư Tĩnh Ngọc anh chưa từng thấy cô khóc lần nào, nhưng lúc này…

Thi Cẩm Ngôn đang định nói thì thấy cô cười giễu một tiếng rồi đưa điện thoại cho anh.

Thi Cẩm Ngôn cầm điện thoại, vừa nhìn thấy cái tên ở màn hình mắt anh liền trầm xuống, anh ngẩng đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, anh...”

“Nghe điện thoại trước đi!”

Tư Tĩnh Ngọc nói đến đây, lại nhìn đồng hồ treo tường châm chọc, “11 giờ đêm gọi cho anh, anh nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thi Cẩm Ngôn nghe vậy thì nhíu mày. Anh ta đi sang một bên bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không vui của Bạch Nguyệt, “Alo.”

Không biết bên kia nói gì mà chân mày Thi Cẩm Ngôn càng nhíu sâu hơn, “Tôi tới ngay đây.”

Cúp điện thoại, anh ta quay đầu muốn nói cái gì đó, nhưng lại thấy Tư Tĩnh Ngọc khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh băng.

Thi Cẩm Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, muốn giải thích nhưng vẫn không biết nên giải thích thế nào. Anh ta nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi cầm túi công văn đi thẳng ra cửa. Phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Tư Tĩnh Ngọc.

“Tôi đã chuyển đơn xin ly hôn cho anh rồi, nếu anh vẫn còn không ký thì tôi sẽ gửi cho luật sư, khởi kiện ly hôn đơn phương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.