Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 181: Chương 181: Không phải em vừa mới nghe lầm sao?




Trang Nại Nại nhìn thẳng vào Cố Đức Thọ, sau khi thấy vẻ mặt của ông ta thì tâm tình lập tức trầm xuống.

Đôi mắt mờ đục của ông ta vào lúc này lại có vài phần sáng tỏ.

Điều này khiến Trang Nại Nại sửng sốt, lẽ nào mẹ cô với Cố Đức Thọ thực sự đã từng qua lại?

Cố Đức Thọ tuy có chút cặn bã nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta rất hấp dẫn, trên người ông ta có một cảm giác rất đàn ông khiến người khác cảm thấy bị thu hút. Ngay cả khi ông ta có nịnh hót Tư Chính Đình cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Người này lúc còn trẻ nhất định là một người cực kì hấp dẫn.

Nhưng nếu nói Cố Đức Thọ và mẹ cô từng có một đoạn tình cảm thì có chút vô căn cứ, mẹ cô không đẹp, chỉ xét về tướng mạo thì hai người họ đã không thể nào! Lý Ngọc Phượng và Cố Đức Thọ đứng chung với nhau thì lại khiến người ta có cảm giác trời sinh một đôi.

Nhưng nếu không phải lý do cẩu huyết này thì tại sao mẹ cô lại phải trộm con?

Kết quả giám định DNA chắc chắn không sai.

Vẻ ngoài của cô thừa kế ưu điểm của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng cũng không hề sai.

Dù cô tin tưởng mẹ Trang nhưng thời gian lâu như vậy thì cô vẫn phải đối mặt với hiện thực.

Dường như Cố Đức Thọ không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, cho nên hơn nửa ngày cũng không nói cái gì. Trang Nại Nại kiên nhẫn đứng một bên, mãi cho tới khi nghe được tiếng động dưới lầu báo hiệu Tư Chính Đình đã quay về thì ông ta mới nói: “Đây là ân oán giữa người lớn với nhau, nói ra thì rất dài dòng, đợi đến khi có cơ hội thì con sẽ tự biết.”

***

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Trang Nại Nại cứ ngồi ngẩn ngơ ở ghế phó lái nghĩ ngợi hết cái này đến cái khác.

Tư Chính Đình trầm mặc lái xe, sau khi anh phát hiện ra tình trạng của cô đã muốn hỏi nhưng mãi không nói nên lời. Có lẽ vì vẻ mặt của người ngồi cạnh anh quá mức phong phú.

Một hồi hưng phấn rồi một hồi lại bi ai, một hồi đau lòng rồi một hồi lại phấn khởi.

Gương mặt của cô đem nội tâm đầy sóng gió của mình thể hiện ra một cách triệt để.

Huyệt thái dương của Tư Chính Đình giật giật, đến khi anh thực sự không thể chịu nổi bộ dạng của cô nữa thì: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Âm thanh xuất hiện đột ngột đã cắt đứt sự yên tĩnh trong xe.

Trang Nại Nại sửng sốt, cô quay đầu nhìn Tư Chính Đình với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó lại nhìn về phía trước rồi lại cúi đầu, tiếp tục trình diễn khả năng biểu cảm của mình.

Tư Chính Đình: “...”

Cô điếc sao?

Anh đã lên tiếng rồi mà cô lại không trả lời?

Trong lòng Tư Chính Đình có chút bực bội, anh cau mày nhìn về phía trước.

Chắc chắn là Trang Nại Nại đã có chuyện gì lúc ở nhà họ Cố, thế nhưng cô lại âm thần nhẫn nhịn chứ không hề nói với anh.

Ông chồng này trong lòng cô không đáng tin tới mức như vậy sao?

Tư Chính Đình ở đây bực bội thì Trang Nại Nại đột nhiên bám vào cửa kính xe rồi nhìn ra bên ngoài, đôi mắt của cô sáng lên, tiếp đó là tiếng nuốt nước bọt.

Tư Chính Đình nhìn theo ánh mắt của cô thì phát hiện người đi đường bên ngoài đang cầm một que xiên nướng vừa đi vừa ăn, mà ánh mắt của Trang Nại Nại thì đã dính chặt vào cái que xiên nướng kia.

Tư Chính Đình: “...”

Nửa ngày sau, nhịn không nổi nữa anh hỏi: “Em chưa ăn no?”

Trang Nại Nại nghe anh nói vậy thì lập tức quay phắt lại, sau đó là dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Vừa nãy anh thật sự nói chuyện đấy à? Không phải là em nghe lầm sao?”

Tư Chính Đình: “...”

Trang Nại Nại nói xong thì cảm thấy cực kì ngu xuẩn, cô ho khan một cái rồi cúi đầu xuống.

Gân xanh trên Tư Chính Đình thi nhau giật, nhất định là cô cảm thấy mình sai cho nên lại quên trả lời câu hỏi của anh rồi.

Quả thật là đúng như những gì Tư Chính Đình nghĩ, Trang Nại Nại đang cúi đầu tự nguyền rủa bản thân, tại sao cô lại cứ thế nói lời trong lòng của mình ra như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.