Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1334: Chương 1334: Khúc nhạc hôn lễ (16)




Trong hang động tối đen, chỉ có ánh sáng phát ra từ điện thoại của Thi Cẩm Ngôn. Ánh sáng nhạt nhòa khiến Tư Tĩnh Ngọc không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Trước khi rơi xuống, cô nghe anh nói “anh yêu em”, chẳng lẽ bây giờ anh muốn lặp lại một lần nữa sao?

Lúc này, cô cảm thấy chân mình không còn đau nữa, tất cả mọi âm thanh xung quanh đều biến mất. Cô khẩn trương nhìn đường nét trong bóng tối của Thi Cẩm Ngôn, “Anh nói đi!”

Thi Cẩm Ngôn nắm tay cô, từ từ nói: “Em có biết lúc anh nghe tin nhà họ Tư bí mật tổ chức hôn lễ, anh đã nghĩ gì không?”

Từ trước đến nay, anh vốn ít nói, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không nói. Có điều, vì đối tượng là Tư Tĩnh Ngọc nên anh mới bị rối loạn phương hướng.

Gò má Tư Tĩnh Ngọc nóng hừng hực, cô cảm thấy tính cách đoan trang của mình không gánh nổi giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh.

Cô lạnh nhạt “hửm?” một tiếng, xem như trả lời anh.

Thi Cẩm Ngôn tiếp tục: “Anh tưởng người kết hôn là em.”

Tư Tĩnh Ngọc không vui cúi đầu xuống, “Sao có thể chứ? Em và anh còn chưa nhận giấy ly hôn mà.”

Thi Cẩm Ngôn nghẹn lời, một lúc sau mới cười nói: “Đúng vậy, sao anh lại quên mình còn chưa nhận giấy ly hôn nhỉ?”

Nói đến đây, anh nắm chặt tay Tư Tĩnh Ngọc như sợ cô đi mất.

“Tĩnh Ngọc, em… chúng ta…”

Tuy anh đã nghĩ xong những lời cần phải nói rồi, nhưng đến giây phút mấu chốt, anh lại không nói thành lời. Anh biết mình nhất định phải nói ra hết, hai lần trước đều nói không được, nên lần này anh thấy hơi nhát gan.

Anh sợ Tư Tĩnh Ngọc không đáp lại tình yêu của anh, bởi vì anh còn có một đứa con riêng. Anh cảm thấy mình thẳng thắn bày tỏ, sẽ làm cô từ chối. Vì vậy, anh đứng lên ngồi xuống cạnh cô.

Trong hang động có mấy khe hở, gió biển thổi vào, lạnh vô cùng. Tư Tĩnh Ngọc không tự chủ được rùng mình. Thi Cẩm Ngôn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô rồi nói: “Tĩnh Ngọc, em còn nhớ chuyến đi chơi ngoại ô vào năm nhất không?”

Chuyến đi chơi ngoại ô vào năm nhất?

Trong mắt Tư Tĩnh Ngọc hiện lên vẻ mơ màng, đương nhiên là cô nhớ rõ rồi. Lúc đó, bọn họ vừa nhập học được hai tháng. Cuối tuần, bốn người hẹn nhau ra ngoại ô chơi.

Bọn họ đến công viên, dự định ăn món nướng nên chia nhau làm việc. Tư Tĩnh Ngọc đi gom củi, lúc cô đang đi thì đột nhiên rơi vào một cái bẫy.

Lần đó tốt hơn lần này nhiều.

Cái bẫy đó không sâu, cao khoảng ba mét, một mình ở trong hố đó rất nhàm chán. Lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi cứu mạng hay không thì bên trên có tiếng bước chân, cô hỏi: “Ai ở trên vậy?”

Sau đó, cô nghe thấy tiếng trả lời của Thi Cẩm Ngôn: “Là mình.”

Trái tim cô bỗng chốc đập loạn nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.