Lâm Hi Nhi không chấp nhặt với cô ta mà cúi đầu nhìn con gái của mình.
Viên Viên tò mò nhìn xung quanh, không hề sợ người lạ, lại còn giơ tay chỉ Tô Ngạn Bân phát ra những âm thanh ê a.
Tô Ngạn Bân vui vẻ lấy tay chọt chọt, “Viên Viên, gọi chú xem! Chú, chú.”
Viên Viên ngẩn người, rồi đột nhiên bập bẹ âm thanh không rõ lời: “Ba ba...”
Tô Ngạn Bân sửng sốt, rồi không nhịn được cười ha hả, “Con gái ngoan!”
Sau đó, anh vô cùng đắc ý nhìn Lâm Hi Nhi, “Chậc chậc, không ngờ tiếng nói đầu tiên của con cô là ba, lại còn gọi tôi là ba nữa, ha ha ha...”
Mặt của Lâm Hi Nhi đỏ lên, chỉ vào con gái, than thở với Tả Y Y: “Tớ toàn dạy con bé gọi mẹ, nhưng con bé không chịu gọi gì cả.”
Nói đến đây, cô liếc Tô Ngạn, “Anh đắc ý cái gì? Con bé đang kêu bả bả, là muốn đi vệ sinh nhé!”
(Trong tiếng Trung hai từ này đồng âm)
Tô Ngạn Bân tiếp tục cười, “Tôi mặc kệ, trong mắt của tôi, con bé gọi tôi là ba. Lại đây, con gái ngoan, ba bế con đi chơi, đừng để ý tới mẹ con nữa!”
Thật ra mọi người đều chỉ đang đùa nhau, chẳng ai xem là thật cả, nhưng Ngô Vũ Vi lại không nghĩ vậy. Cô ta đứng phắt dậy, tỏ ra khó chịu nói: “Cô Lâm, dù con cô không có ba thì cũng đừng để nói gọi linh tinh như thế! Tôi thấy cô mau tìm ba cho con cô đi! Con gái cô lớn thế này rồi mà còn không biết gọi chú, không phải là có vấn đề gì chứ?”
Lâm Hi Nhi đứng lên, mặt sầm xuống, “Cô nói cái gì?”
“Ngô Vũ Vi, đủ rồi!” Tô Ngạn Bân tức giận quát, sau đó kéo cánh tay của Ngô Vũ Vi, “Cô theo tôi qua đây!”
Ngô Vũ Vi liếc Lâm Hi Nhi, cô ta còn muốn nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Tô Ngạn Bân liền im bặt, đi theo Tô Ngạn Bân sang bên cạnh.
Ngô Vũ Vi cười: “Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người sao?”
Vẻ mặt Tô Ngạn Bân lạnh băng, “Ngô Vũ Vi, cô nói chuyện có ý tứ một chút đi! Lâm Hi Nhi mới ly hôn có hai tháng, còn chưa hết buồn. Cô không thấy chỉ trong hai tháng mà cô ấy gầy hơn năm cân rồi sao?”
Ngô Vũ Vi cũng nổi giận, “Ối chà, cô ta gầy hơn năm cân anh cũng biết. Xem ra anh rất quan tâm tới cô ta nhỉ, cô ta là gì của anh?”
Tô Ngạn Bân nheo mắt, “Ngô Vũ Vi, cô câm miệng cho tôi!”
“Tôi không câm miệng! Anh đòi hủy bỏ hôn ước với tôi là vì đôi giày rách đó? Người ta vì một người phụ nữ lớn hơn cô ta ba tuổi mà bỏ rơi cô ta. Cô ta có gì tốt, cũng chỉ là một người phụ nữ mang theo con chồng trước mà thôi! Tôi thấy, không phải chồng cô ta ngoại tình đâu, mà là cô ta…”
Ngô Vũ Vi còn chưa nói xong, Tô Ngạn Bân đã nổi giận vung tay lên.
Anh chưa từng đánh phụ nữ nên cuối cùng vẫn không thể xuống tay được, “Ngô Vũ Vi, tôi chưa từng đánh phụ nữ, cô đừng ép tôi cho cô thành ngoại lệ.”