Trong phòng họp.
Trang Nại Nại ngồi trước mặt Bạch Nguyệt: “Có được không cô Bạch?”
Bạch Nguyệt nhíu mày, đứng lên: “Tôi với cô không có gì để nói.”
Trang Nại Nại vội vàng đi lên trước ngăn Bạch Nguyệt lại, cười hì hì nói: “Nhưng mà tôi thì có nhiều lắm!”
Chân mày của Bạch Nguyệt nhíu chặt lại: “Cô muốn nói cái gì?”
Trang Nại Nại nhìn cô ta: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, vì sao đứa bé được bốn tuổi rồi thì cô mới dẫn thằng bé trở về? Lúc ở nước ngoài thì cô với đứa bé đã có chuyện gì xảy ra?”
Một câu nói đã kích thích được sự tức giận trong mắt Bạch Nguyệt: “Chuyện này hình như không có quan hệ gì với cô thì phải, cô Trang?”
Cô ta cố gắng nhấn mạnh chữ cô Trang để nhắc nhở Trang Nại Nại rằng hiện giờ cô đã không còn là bà Tư.
Trang Nại Nại tỏ vẻ như nghe không hiểu, tiếp tục nhìn Bạch Nguyệt: “Đúng là chẳng có quan hệ gì với tôi cả, nhưng mà tôi tò mò! Làm một người đứng xem thì tôi cũng coi như là được chứng kiến nhiều lần đấu nhau của cô với chị Tĩnh Ngọc, nhưng mà cô Bạch này, tôi cảm thấy cô luôn mồm nói là Thi Cẩm Ngôn phải chịu trách nhiệm với chị Tĩnh Ngọc, cảm thấy xấu hổ cho nên mới không ly dị với chị ấy, điều này là thật sao?”
Tròng mắt của Bạch Nguyệt co rụt lại.
Trang Nại Nại mím môi, nói: “Cô biết trong mắt người ngoài như tôi thì tình hình hiện tại của các người là như thế nào không?”
Bạch Nguyệt nhìn Trang Nại Nại, không biết nói như thế nào.
“Nếu như cô không nói trước đây cô với Thi Cẩm Ngôn là người yêu thì tôi cũng chẳng nhận ra, cô không biết anh ấy tốt với chị Tĩnh Ngọc như thế nào đâu. Ở nhà, chỉ cần chị ấy đi đến đâu là mắt của anh ấy lập tức đi theo đến đấy. Chị ấy chỉ cần ho một tiếng thì anh ấy lập tức đưa nước qua. Chỉ cần một ánh mắt của chị ấy là anh ấy có thể biết chị ấy đang nghĩ cái gì. Sự ăn ý đó chắc chắn không thể hình thành chỉ trong một sớm một chiều. Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, trong mắt tôi thì chuyện này là... cô lấy một đứa bé ra làm lá chắn rồi hiên ngang chen vào gia đình người ta!!!”
Bạch Nguyệt tức đến mức kích động: “Cô nói bậy! Tôi với Cẩm Ngôn mới thật sự yêu nhau! Tư Tĩnh Ngọc là kẻ thứ ba! Chúng tôi...”
“Con người thì có ai không yêu đương đến mấy lần? Lẽ nào bất cứ cô bạn gái cũ nào cũng có thể mặt dày mày dạn chỉ trích người mới của người cũ là kẻ thứ ba?”
Trang Nại Nại nói đến đây thì liếc cô ta: “Khi cô với anh ấy yêu nhau có nói chuyện cưới xin luôn không?”
Bạch Nguyệt nghẹn hong.
Trang Nại Nại tiếp tục tấn công: “Cô nói là chị Tĩnh Ngọc bò lên giường Thi Cẩm Ngôn, bị cô bắt gặp rồi mới chia tay. Thế nhưng, sao cô không nói rằng nếu như người đàn ông kia không có ý đó thì người con gái có thể muốn bò là bò được sao?”
Bạch Nguyệt nghẹn họng, lát sau mới lí nhí nói: “Cô thì biết cái gì, anh ấy uống say...”
Trang Nại Nại tiếp tục nói: “Uống say rồi lên giường với người khác chỉ là mấy tình huống trong truyện mà thôi. Trong thực tế thì người say khác nào cái xác chết biết thở, làm ăn được gì nữa? Mà nếu không phải say như chết rồi thì chắc chắn anh ấy sẽ nhận ra chị ấy, mà nếu nhận ra rồi mà không có chút ý đồ với chị ấy thì hai người họ sẽ có chuyện sau đó được sao?”
Bạch Nguyệt nghẹn họng, cắn môi.
Hoàn toàn chính xác, nếu một người đàn ông không có ý đồ với một người con gái thì sẽ không có khả năng xảy ra chuyện. Giống như buổi tối nhiều năm trước, Thi Cẩm Ngôn uống say, cô ta chăm sóc anh ta nhưng cuối cùng lại bị...