Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1351: Chương 1351: Lấy anh nhé! (3)




Thi Cẩm Ngôn thấy lòng chùng xuống. Nhìn vẻ mặt của Đinh Mộng Á là biết chuyện bà sắp nói chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì.

Anh gật đầu, đi theo Đinh Mộng Á vào một phòng khách.

Bên trong không có ai, Đinh Mộng Á đi vào ngồi luôn xuống ghế.

Thi Cẩm Ngôn đóng cửa lại rồi mới vào theo, đến trước mặt bà chào lại lần nữa, “Mẹ.”

“Rốt cuộc cậu và Tĩnh Ngọc đã ly hôn chưa?” Đinh Mộng Á vừa mở miệng đã hỏi khó.

Thi Cẩm Ngôn khó hiểu nhìn bà.

Đinh Mộng Á lại phải giải thích: “Tĩnh Ngọc vẫn luôn gạt tôi, mãi đến khi tin tức bị đưa lên mạng, tôi mới biết cuộc hôn nhân của hai đứa đã đi đến bước này. Tôi hỏi Tĩnh Ngọc nhưng con bé vẫn cứ nói vòng nói vo, giờ tôi hỏi cậu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Thi Cẩm Ngôn nghe vậy mới gật đầu: “Đơn ly hôn đã ký rồi, nhưng chúng con chưa lấy chứng nhận ly hôn.”

Trên pháp luật, đã ký vào đơn ly hôn thì coi như là đã ly hôn rồi. Chứng nhận ly hôn chỉ còn là hình thức.

Đinh Mộng Á lại hỏi tiếp, “Tôi nghe nói, cậu có một đứa con trai…”

Thi Cẩm Ngôn vội vàng giải thích: “Là con của con và Bạch Nguyệt, nhưng thằng bé đã được năm tuổi rồi.”

Cũng có nghĩa là anh không ngoại tình, chỉ là nợ phong lưu từ trước thôi.

Đinh Mộng Á gật đầu, “Mấy năm trước, sau khi chia cắt tình cảm của Chính Đình, tôi đã cảm thấy mình là người ngoài, không nên can thiệp vào chuyện tình cảm của bọn trẻ. Nhưng không ngờ tôi lại phạm phải sai lầm khác. Tôi bỏ mặc Tư Chính Đình và Tư Tĩnh Ngọc tự do phát triển bao năm qua, hai đứa cũng chẳng sống hạnh phúc được. Nay cuối cùng cũng đã thấy Chính Đình và Nại Nại hòa hợp, nhưng còn hai đứa, tôi lại hoàn toàn không để mắt đến. Nghĩ lại, thân là mẹ của Tĩnh Ngọc, mẹ vợ của cậu, tôi có câu này phải hỏi cậu.”

Thi Cẩm Ngôn đứng thẳng lưng, hết sức cung kính đáp: “Mẹ, xin mẹ cứ nói.”

Đinh Mộng Á nghe thấy cách xưng hô này liền cau mày lại, nhưng vẫn hỏi, “Tôi hỏi cậu, lần này cậu đến đây có phải vẫn còn thích con gái tôi không?”

Thi Cẩm Ngôn ngây người, một lúc sau mới mím môi, “Vâng.”

“Trong lòng Tĩnh Ngọc cũng có cậu, tôi là mẹ nó, tôi hiểu nó. Năm ấy, dù nó có sống chật vật hơn thế nữa cũng không đến mức tùy tiện kết hôn với một người đàn ông. Thấy hai đứa thế này, tôi đoán hai đứa giảng hòa rồi đúng không?”

Giảng hòa rồi?

Thi Cẩm Ngôn nghĩ đến lúc trong sơn động, cô buông tay anh ra, nhưng lại nhảy xuống nước cứu anh lên, còn chủ động hôn anh.

Vậy chắc là bọn họ hòa rồi.

Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Vâng.”

“Vậy cậu nói cho tôi biết, sau này cậu định xử lý chuyện Tĩnh Ngọc và con riêng của cậu thế nào? Tôi nghe nói con riêng của cậu vẫn ở chung với ba mẹ cậu, đúng không?”

Thi Cẩm Ngôn lại sững người, mãi không nói được gì.

Nói thật, hai năm trước lúc biết Tân Tân là con anh, anh thấy ghét hơn là thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.