Tư Chính Đình hỏi Cố Đức Thọ, “Ông đến đây làm gì?”
Anh vừa nói vậy, Trang Nại Nại mới để ý thấy vẻ mặt Cố Đức Thọ đầy mệt mỏi, như thể đã đi cả đêm để đến đây.
Nếu Cố Đức Thọ giấu mẹ Trang thì sẽ không có dáng vẻ này.
Cố Đức Thọ hết sức tôn trọng Tư Chính Đình, nghe anh hỏi vậy thì liền nói: “Chiều qua Viện trưởng gọi báo bà ấy đi lạc, nên ba liền lập tức qua đây.”
Chiều qua… vậy thì gần như là đi cùng lúc với Trang Nại Nại.
Như vậy là ông ta còn chưa kịp sắp xếp chuyện công ty thì đã tất tả đến đây rồi.
Lửa giận của Trang Nại Nại từ từ tàn lụi. Nếu không phải Cố Đức Thọ giấu mẹ đi thì rốt cuộc mẹ như thế nào rồi? Sao lại đi lạc chứ?
Trang Nại Nại và Tư Chính Đình lại nhìn về phía Viện trưởng.
Vị Viện trưởng đó lại nói một tràng.
Lần đầu tiên trong đời Trang Nại Nại hận bản thân vì không học giỏi tiếng Anh đến vậy.
Tư Chính Đình biết cô sốt ruột nên cũng không tự chủ trương gì, dịch lại từng câu cho cô nghe.
Hiểu được lời của Viện trưởng, Trang Nại Nại ngây cả người, “Ông ấy nói, một người phụ nữ đến thăm mẹ em, sau đó cảm xúc của mẹ em trở nên kích động, tiếp đó liền đi lạc? Hơn nữa, trong video giám sát cho thấy không có ai dẫn dắt, mà là mẹ em tự đi lạc sao?”
Trang Nại Nại trợn tròn mắt. Từ sau khi bị bệnh, mẹ Trang liền trở nên vô cùng nhát gan, rất sợ gặp nhiều người nên cô chưa bao giờ đưa mẹ đến những nơi ồn ào. Cô dẫn bà đi đâu, bà cũng yên tĩnh chờ đợi, chưa bao giờ dám chạy lung tung một mình. Vì sao bà có thể tự rời khỏi đây được?
Trang Nại Nại cắn môi nhìn Viện trưởng, cô nói với Tư Chính Đình: “Anh hỏi ông ta một chút xem người phụ nữ gặp mẹ em trông như thế nào, bao nhiêu tuổi? Là ai?”
Nói rồi, cô quay lại nhìn Cố Đức Thọ, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Là Lý Ngọc Phượng!
Nhất định là Cố Đức Thọ thường xuyên chạy ra nước ngoài, bị Lý Ngọc Phượng biết được, nên bà ta mới đến đây để nhục mạ mẹ. Tinh thần của mẹ yếu ớt như thế, không chịu nổi cảnh bị người ta nhục mạ nên đã chạy đi.
Cô bỗng nghĩ đến cuộc điện thoại khó hiểu mà cô nhận được vào mấy ngày trước, bảo cô đề phòng Lý Ngọc Phượng. Chẳng lẽ ý đối phương là Lý Ngọc Phượng thật ra đang muốn nhắm vào mẹ Trang?
Viền mắt cô đỏ hoe lên, “Bà ta rốt cuộc muốn thế nào? Mẹ tôi đã thành ra như vậy rồi, sao còn phải tính toán chi li với bà ấy?”
Cố Đức Thọ hình như cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nhưng ngẫm lại dáng vẻ của Lý Ngọc Phượng, ông ta lại không nhịn được mà nói, “Khuynh Nhan, con phải tin rằng mẹ con… không phải là người như vậy. Bà ấy tuy trông có vẻ vô tình nhưng thật ra…”
Thật ra cái gì thì ông ta cũng không nói được. Bởi vì ông ta chợt nghĩ đến, không ai khác chính Lý Ngọc Phượng đã đề nghị để Trang Nại Nại gánh tội danh ăn cắp thiết kế thay nhà họ Cố.
Bà ta luôn hết sức chiều chuộng Cố Tinh San và Cố Tinh Hào, thường ngày cũng dịu dàng bao dung, tôn trọng ông ta. Bọn họ làm vợ chồng đã bao nhiêu năm như vậy mà vẫn chưa từng cãi nhau. Nhưng mà… từ khi tìm được Trang Nại Nại, bà ta liền thay đổi.
Cố Đức Thọ cau mày nhìn Trang Nại Nại, “Nếu quả thật là do bà ấy làm, ba sẽ không bỏ qua cho bà ấy!”