Mino theo Đinh Mộng Á lên lầu.
Vì phòng Trang Nại Nại ở lầu hai nên bà dẫn Mino lên phòng khách ở lầu ba.
Quản gia lo lắng cho Đinh Mộng Á nên muốn đi theo, Mino liền nói: “Đinh phu nhân, cháu muốn nói chuyện riêng với bác!”
Đinh Mộng Á bèn nói với quản gia, “Ông ở dưới lầu một đợi tôi đi.”
Quản gia nhìn Mino. Cả người cô ta lạnh cứng, khuôn mặt sưng phù lộ ra màu đỏ khác thường, cho thấy rõ ràng là đang bị sốt. Bước chân nhẹ bẫng, nhìn là biết do nhịn đói quá lâu nên không còn sức lực.
Tuy Đinh Mộng Á vừa khỏi bệnh nhưng lúc còn trẻ bà từng học Taekwondo, nếu bà mà muốn đối phó với Mino thì rất dễ dàng. Vì vậy quản gia cũng không lo lắng nữa.
Lên tới phòng khách ở lầu ba, sau khi đóng cửa lại, Đinh Mộng Á liền nói: “Có chuyện gì thì cô cứ nói đi.”
Mino mím môi một lúc mới hỏi: “Quan hệ giữa bác và Trang Nại Nại không tốt sao?”
Đinh Mộng Á nheo mắt lại, “Bây giờ chúng ta đang nói chuyện của Tiêu Mộ Thanh, hình như nó không liên quan gì chuyện này.”
“Cháu chỉ cảm thấy bác rất đáng thương, rõ ràng là hai đứa cháu của mình sắp ra đời, nhưng bác lại chẳng có cơ hội được gặp bọn nhỏ. Cháu có xem tin tức rồi, có phải mẹ của Trang Nại Nại sắp chết? Nếu như vậy thì quan hệ giữa hai người sẽ tệ đến đỉnh điểm nhỉ? Bác thử nghĩ xem, nếu Trang Mỹ Đình thật sự chết thì với tính cách của Trang Nại, cô ta sẽ để tên chủ mưu là bác tiếp xúc với hai đứa con của mình sao?”
Đinh Mộng Á trầm giọng: “Cô muốn làm gì?”