Mino híp mắt lại, đi vào hội trường.
Trang Nại Nại đi vệ sinh nên túi của cô là do Tiểu Kiều cầm giúp. Mino gọi một nhân viên tới rồi nhỏ giọng nói cái gì đó. Nhân viên kia đi tới bên cạnh Tiểu Kiều, tạt ly nước trà trong tay vào váy của cô, Tiểu Kiều lập tức đặt túi của mình cùng túi của Trang Nại Nại lên bàn bên cạnh, rồi cầm giấy ăn lau váy của mình.
Mino lặng lẽ đi tới bỏ sợi dây chuyền kia vào rong túi xách của Trang Nại Nại.
Xong việc, cô ta nhanh chóng bỏ đi.
Đợi khi Mino rời đi rồi thì đột nhiên có thêm một người phụ nữ xuất hiện ở cái bàn bên cạnh Tiểu Kiều, những người xung quanh hoàn toàn không cảm nhận có điều gì khác lạ. Người phụ nữ đó mở túi của Trang Nại Nại, lấy dây chuyền ra ngoài rồi cầm đi.
Toàn bộ việc này đều rơi vào ánh mắt vẫn luôn chú ý động thái của buổi tiệc đồng thời bảo vệ Trang Nại Nại của Tư Chính Đình.
Ánh mắt của anh trầm xuống vài phần.
***
Trang Nại Nại ra khỏi phòng vệ sinh liền bắt đầu tìm kiếm Tư Chính Đình trong tiệc rượu. Hiện tại, Tư Chính Đình trốn tránh cô hẳn là vì anh còn chưa biết cô đã biết được bí mật của anh. Tiệc rượu người đến người đi, anh lại cố gắng không xuất hiện nên Trang Nại Nại không thể biết được anh đang ở đâu.
Trang Nại Nại cầm túi xách của mình đi qua đi lại, đột nhiên nghe được một tiếng hô vang: “Vòng cổ của tôi! Vòng cổ kim cương của tôi! Vòng cổ kim cương giá chín triệu đô của tôi.”
Lúc nghe thấy vòng cổ kim cương thì mọi người cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng nghe thấy số tiền chín trăm nghìn đô thì lập tức hết hồn. Trang phục của những ngôi sao tham sự lễ trao giải đa phần đều là đồ tài trợ, trang sức cũng vậy. Sau buổi lễ, phần lớn trang phục không cần trả lại, nhưng trang sức trị giá cả triệu đô như vậy thì đương nhiên cần trả lại. Vậy nên dây chuyền của Adele thật sự rất đáng giá.
Những ngôi sao khác cũng phát hoảng: “Đang ở đâu chứ? Adele, ở đây sẽ không ai trộm đồ của cô đâu, cô tìm thử lại xem hoặc cẩn thận nghĩ lại xem rơi ở đâu.”
Adele nghe vậy thì viền mắt cũng đỏ lên: “Tôi đã tìm hết rồi, trên người không có, trong túi cũng không! Trời ạ, nó ở đâu chứ? Một sợi dây chuyền này cũng đủ tôi táng gia bại sản! Ôi chúa ơi!”
Cả hội trường lập tức loạn cả lên.
Tiêu Thái Bạch và Mino là người phụ trách khách sạn, thấy tình hình như vậy cũng vội vàng lao tới. Bản thân Tiêu Thái Bạch đã có khả năng khiến người khác an tâm, cô ta nhẹ giọng nói: “Cô Adele đừng hoảng, cô nghĩ thật kĩ xem hôm nay cô đã đi những đâu? Lần cuối cùng cô thấy dây chuyền là lúc nào? Nghĩ thật kỹ, đừng hoảng!”
Nghe Tiêu Thái Bạch nói vậy thì Adele mới tìm được chút lí trí của mình, cô ta dùng hai tay vỗ vỗ đầu, hốt hoảng đi qua đi lại: “Oh, nửa giờ trước tôi còn đang cùng Cathy nói về sợi dây chuyền, khi đó nó vẫn còn!”
Tiêu Thái Bạch tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hai mắt Adele bỗng mở thật to.