Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 314: Chương 314: Mong anh tin em (12)




“Thời gian sửa chữa bản thảo cuối cùng cũng là ngày bản thảo thiết kế được đưa đến xưởng may. Nhà họ Cố đưa bản thảo thiết kế cho xưởng may là chuyện năm ngày trước, cô Tư đưa bản thảo thiết kế cho trưởng bộ phận thiết kế là vào hôm trước, cho nên…”

Bản thảo thiết kế của Tư Tĩnh Ngọc được bảo mật, ngày hôm trước mới được đưa cho Mino.

Nhưng bản thảo thiết kế lại bị lộ ra ngoài vào năm ngày trước.

Cho nên…

Chỉ có Trang Nại Nại có thời gian và cơ hội gây án. Bởi vì không ai được phép vào phòng làm việc của Tư Tĩnh Ngọc, nhưng quan hệ giữa Tư Tĩnh Ngọc và Trang Nại Nại rất tốt, ngay cả phòng ngủ của cô ấy Trang Nại Nại cũng có thể tùy tiện ra vào.

Mà cô… cũng có động cơ gây án.

Lời nói của Cố Tinh San vang lên trong đầu: “… cho chị và Trang Mỹ Đình gọi video. Nhưng chị lại vì bà ta mà trộm thiết kế của công ty anh rể cho chúng tôi…”

Tư Chính Đình siết chặt tay, có vài ý nghĩ điên cuồng tràn vào đầu anh, xâm lấn tâm trí anh. Tất cả những gì Quý Thần điều tra đều là bí mật tiến hành. Nhưng lúc này, tất cả tin tức đều chỉ về một hướng.

Có lẽ… không phải như vậy.

Tuyệt đối không phải như vậy!

Anh cố gắng tự nói với mình những lời đó, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới tỉnh táo.

Giọng nói của anh rất lạnh, giống như từ thế giới bên kia truyền về, anh kiên định nói: “Quý Thần, cậu nên biết không phải chỉ có một mình cô ấy có USB, ngay cả thời gian sửa thiết kế bản thảo cũng có thể làm giả.”

Anh vừa dứt lời, Quý Thần ở đầu dây bên kia dường như khẽ thở dài.

Lòng của anh run lên.

Tư Chính Đình biết Quý Thần đã nhận định Trang Nại Nại là kẻ trộm bản thảo thiết kế. Nhưng cậu ta không dám trực tiếp nói kết quả điều tra cho anh biết, chỉ nói từng chút từng chút phát hiện với anh, để anh lần theo manh mối tìm ra kết quả.

Mặc dù tất cả chứng cứ đều chỉ về cô, mặc dù chỉ với những thứ này là đủ để định tội cô, nhưng anh vẫn không tin.

Anh tin nhân phẩm của cô.

Cô tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện sao chép như vậy!

Anh… không thể nào tiếp nhận được chuyện cô phản bội lần nữa.

Chuyện cô phản bội năm năm trước, về tình thì có thể tha thứ. Còn lần này… chỉ vì gọi video với mẹ Trang…

Tư Chính Đình rũ mắt xuống, “Tiếp tục điều tra xem ai hại cô ấy.”

Quý Thần không nhịn được nói: “Ông chủ, ngài khẳng định không phải là bà chủ?”

Trong mắt Tư Chính Đình lộ ra vài phần mê man và trống rỗng.

Khẳng định sao?

Nói thật, anh cũng không biết.

Nhưng anh biết mình phải tin tưởng cô.

Bằng không, bọn họ không cách nào tiếp tục được nữa.

Anh nhỏ giọng nói, tiếng nói khẽ khàng mang theo nỗi buồn mà ngay cả anh cũng không phát hiện ra, “Tôi khẳng định, trừ phi chính miệng cô ấy thừa nhận…”

Bằng không, cho dù cả thế giới đều nói cô sao chép, cho dù tất cả chứng cứ đều chỉ về cô thì anh cũng tin cô.

Cúp điện thoại, Tư Chính Đình chán chường ngả vào lưng ghế, hai tay đặt lên bụng, mắt không biết nhìn nơi đâu.

Chuyện xảy ra hôm nay lướt qua trước mắt anh.

Từng câu nói của Cố Tinh San đâm vào trong lòng anh, lúc đó anh chỉ muốn rời khỏi đó ngay tức khắc, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch vì hoảng sợ của cô, chân anh như bị đóng đinh tại chỗ.

Nhớ lại lần trước, ngay cả một nhân viên nhỏ trong công ty cũng có thể tùy tiện ức hiếp cô. Nếu lần này anh đi thì cô sẽ rơi vào tình cảnh đó lần nữa, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.