Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 305: Chương 305: Mong anh tin em (3)




Trang Nại Nại đột nhiên thấy buồn cười.

Bởi vì cô có cơ hội tiếp xúc với bản thảo thiết kế, bởi vì cô đột nhiên có tiền mua nhà nên nghi ngờ cô?

Trách không được sắc mặt Đinh Mộng Á lại khó coi như vậy. Mino và Lý Lệ không biết thân phận của cô nhưng Đinh Mộng Á biết rõ quan hệ giữa cô và Cố Đức Thọ. Hơn nữa, lại thêm cuộc gọi vào thời gian trước, có lẽ bà cho rằng cô là người trộm bản thảo thiết kế?

Trang Nại Nại cắn môi, lần nữa nhìn Tư Chính Đình.

Dù người khác không biết tiền mua nhà ở đâu ra, nhưng Tư Chính Đình biết mà.

Nếu đã như vậy, thì còn gọi cô lên đây với mục đích gì?

Trang Nại Nại có chút mất bình tĩnh, những chứng cứ hư vô đó căn bản không thể nói lên điều gì. Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt Mino và Lý Lệ, không nhịn được nghĩ, ngày hôm đó Lý Lệ đột nhiên đau bụng, nhờ cô đến phòng làm việc của TZ lấy bản thảo thiết kế, rốt cuộc là vừa khéo hay là âm mưu?

Không biết vì sao cô luôn cảm thấy có một tấm lưới vô hình từ từ giăng lên trói chặt lấy cô. Không làm chuyện trái lương tâm đương nhiên không sợ quỷ gõ cửa, Trang Nại Nại hùng hồn nói: “Tiền mua nhà là từ trên trời rơi xuống thì sao? Nếu nghi ngờ tôi thì đi báo án đi, không thì đến tòa án khởi tố. Tập đoàn Đế Hào hình như còn không có thẩm quyền tự thẩm vấn nhân viên.”

Cô nói xong thì nheo mắt, hung hăng trừng Tư Chính Đình một cái rồi mới xoay người rời đi.

Thái độ phách lối làm cho Mino và Lý Lệ sững người, Lý Lệ không nhịn được gọi lại một tiếng, “Trang Nại Nại!”

Trang Nại Nại quay đầu, “Sao? Chẳng lẽ mấy người định giam giữ nhân viên?”

Lý Lệ nghẹn họng.

Đôi mắt sắc bén của Trang Nại Nại nhìn chằm chằm vào Lý Lệ, “Còn nữa, kính nhờ công ty trả lại sự trong sạch cho tôi. Nếu không tôi sẽ khởi tố công ty tổn hại danh dự của mình.”

Lý Lệ: “…”

Thấy cô nghênh ngang rời đi, Lý Lệ và Mino há hốc mồm nhìn về phía Tư Chính Đình và Đinh Mộng Á.

Gương mặt Mino hiện lên vẻ khiếp sợ, dường như không ngờ lại có nhân viên kiêu ngạo tới mức này, cô ta nhìn Tư Chính Đình hỏi: “Ông chủ, ngài thấy chuyện này phải làm sao?”

Tư Chính Đình đang híp mắt nhìn về phía cửa, nhớ lại dáng vẻ tức giận đùng đùng lúc ra đi của cô, không nhịn được nhếch môi lên. Anh cảm thấy Trang Nại Nại tức giận lên thật là đáng yêu, thật giống như hồi cấp ba, dễ dàng bị anh chọc cho tức đùng đùng.

Tư Chính Đình còn đắm chìm trong ký ức thì nghe thấy câu hỏi của Mino. Vẻ mặt anh trở nên hờ hững trong nháy mắt, giọng nói mang theo nghiêm nghị và ý tứ cảnh cáo, “Sau này nếu nghi ngờ nhân viên nào đó thì phải có chứng cứ xác đáng. Công ty không cần người tự tiện phỏng đoán. Các cô ra ngoài trước đi.”

Mino và Lý Lệ đều sửng sốt, nhất là Mino, sắc mặt đỏ bừng. Cô ta cắn môi nói: “Vâng ạ.”

Cho đến khi hai người rời khỏi phòng họp, Tư Chính Đình mới nhìn Đinh Mộng Á, “Mẹ nghi ngờ cô ấy?”

Đinh Mộng Á gật đầu, “Chỉ có nó có động cơ.”

Nói tới đây, Đinh Mộng Á hỏi lại Tư Chính Đình: “Không phải con cũng nghi ngờ nó sao?”

Tư Chính Đình nhíu mày, “Không có.”

Đinh Mộng Á giật mình, “Không nghi ngờ mà con còn bảo người gọi nó lên?”

Tư Chính Đình mím chặt môi, sắc mặt hơi trầm xuống. Một lúc sau, anh mới nghiêm túc mở miệng.

“Mẹ, dù mẹ có thích cô ấy hay không thì bây giờ cô ấy cũng là vợ của con, con hy vọng mẹ không nghi ngờ cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.