Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 953: Chương 953: Một xu tôi cũng không cho bà! (3)




Trang Nại Nại mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, trông rất trưởng thành giỏi giang nhưng không kém phần nữ tính. Cô từ từ đi tới, áo khoác tung bay, cực kỳ có khí thế.

Đám phóng viên thấy cảnh này thì đều ngây người. Những người có ngoại hình đẹp thường dễ khiến mọi người có hảo cảm. Mọi người đều không nhịn được mà nghĩ, cô gái này là ai thế? Ngoại hình xinh đẹp như vậy không làm minh tinh đúng là đáng tiếc!

Đúng lúc này, Lý Ngọc Phượng liền chỉ vào Trang Nại Nại, gào lên: “Chính là nó, nó là Trang Nại Nại!”

Bà ta vừa dứt lời, đám phóng viên liền đồng loạt ùa lên như ong vỡ tổ, vây quanh Trang Nại Nại. Những người có mặt ở đây đều là những phóng viên vô danh của các tòa soạn nhỏ, chưa từng được tiếp xúc với tầng lớp nhà giàu nên không nhận ra Trang Nại Nại.

Nhưng xuất thân là phóng viên, bọn họ vẫn có tài ăn nói, người nào người nấy đều chất vấn Trang Nại Nại.

“Cô Trang, xin hỏi vì lí do gì mà cô không muốn phụng dưỡng cha mẹ?”

“Cô Trang, cô vẫn còn oán hận cha mẹ sao? Cô có biết luật pháp của nước ta đã quy định gì không?”

“Cô Trang, bất kể thế nào thì bọn họ cũng đã ban cho cô sinh mạng, sao cô có thể máu lạnh vô tình như vậy?”

“Cô Trang, nghe nói cô hiện đang là cổ đông của Studio thiết kế Tư Triết, nắm 30% cổ phần của công ty. Cô có nhiều tiền như vậy nhưng lại không muốn phụng dưỡng cha mẹ, cô có biết như vậy là vi phạm pháp luật không?”

Trang Nại Nại im lặng đợi đám phóng viên đặt câu hỏi. Từng câu chất vấn của bọn họ thi nhau lọt vào tai cô, nhưng lại không thể khiến lòng cô gợn sóng dù chỉ một chút. Cô cảm thấy cô đã trưởng thành hơn. Cô còn nhớ lúc xảy ra chuyện sao chép bản thảo, cô bị đám phóng viên vây quanh ở lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty. Lúc ấy cô chỉ cảm thấy đám phóng viên này rất giỏi thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen, khiến cô vừa tức vừa sợ, suýt nữa không kiềm chế nổi mà xông vào đánh nhau với bọn họ.

Thật không ngờ những chuyện thế này mà cô cũng có thể thích ứng. Xem đi, bây giờ đối mặt với bọn họ, cô đã có thể bình thản tự nhiên ứng phó rồi.

Đây cũng coi như là một loại tiến bộ nhỉ?

Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại liền thấy âm thanh xung quanh dần lắng xuống, đám phóng viên đều đang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Một cô gái hai mươi mấy tuổi đầu, bị người xung quanh vây hỏi như thế, chẳng phải nên oan ức khóc thút thít, tức giận, sợ hãi sao? Nhưng sao cô gái này vẫn bình tĩnh như vậy? Khí chất này khác hẳn những người bình thường. Hơn nữa, khí chất của cô khiến bọn họ bất giác hạ giọng, cuối cùng không còn ai dám ép hỏi cô nữa.

Xung quanh thoáng cái đã yên tĩnh lại.

“Cô Trang, mời cô trả lời câu hỏi của chúng tôi, được không?” Một phóng viên đành phải hỏi lại.

Trang Nại Nại nở nụ cười tự tin thoải mái, “Mọi người hỏi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải trả lời câu nào trước. Từng người lên một được không?”

Phòng viên: “…”

Cô nghĩ đây là buổi trình diễn thời trang sao? Lại còn từng người lên nữa chứ.

Là sức mạnh nào đã khiến cô gái này bình tĩnh như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.