Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 415: Chương 415: Nại nại, anh xin lỗi! (4)




Trang Nại Nại vừa ra đến cửa thì bị kéo vào một cái ôm, Tư Chính Đình đang cố ôm chặt cô vào lòng.

Cô định giãy ra thì nghe thấy anh nói: “Nại Nại, anh xin lỗi!”

Trái tim Trang Nại Nại run lên.

Xin lỗi?

Cô không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh tất cả đều là áy náy và xấu hổ.

Cô lập tức ngẩn người, bỗng có cảm giác tất cả uất ức trong mấy ngày nay đều biến mất theo câu xin lỗi này.

Mấy ngày nay, cô luôn cố gắng nghĩ cách chứng minh sự trong sạch của mình, luôn muốn làm cho anh tin tưởng cô, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ nói xin lỗi cô. Dù sao anh cũng là một người cao cao tại thượng như thế.

Lúc này, chỉ một tiếng xin lỗi đã làm cho tâm trạng cô nổ tung trong nháy mắt.

Cô giơ tay đánh thùm thụp vào ngực Tư Chính Đình, “Đồ khốn này! Anh dựa vào cái gì mà ức hiếp em? Dựa vào cái gì chứ? Anh của ngày xưa còn đáng yêu hơn bây giờ. Hu hu hu, đồ khốn kiếp! Sao anh không tin em?”

Nước mắt Trang Nại Nại rơi như mưa mùa hạ, còn người đàn ông vẫn cứ đứng đó, mặc cô đánh mắng.

Trang Nại Nại đánh được một lúc thì đẩy Tư Chính Đình ra, ngồi chồm hổm trên đất ôm mặt khóc.

Nước mắt nóng hổi - minh chứng của sự đau khổ vì thanh xuân và hôn nhân của mình cứ thế tuôn trào trên tay cô.

Sự hiểu lầm cứ lặp đi lặp lại làm lòng cô đau đớn. Chuyện anh không tin cô đã khắc sâu vào lòng cô một vết sẹo. Huống hồ... khúc mắc lớn nhất giữa cô và anh vẫn chưa hoàn toàn được gỡ bỏ.

Sau chuyện bản thảo thiết kế, anh không hề nhắc một tiếng nào tới chuyện của mẹ anh… Là vì anh vẫn không tin cô?

Trang Nại Nại nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô dường như đã khóc hết cả nước trong cơ thể, đành ngồi đó nức nở. Thân thể đột nhiên trở nên ấm áp. Cô ngẩng lên nhìn, không biết anh đã mặc áo ngủ lại từ lúc nào, đang cầm chăn đắp lên cho cô.

Cô tức giận ném chăn xuống.

Anh kiên nhẫn nhặt chăn lên, đắp lại cho cô.

Cô bực bội tung chăn ra, anh lại yên lặng kéo chăn lại.



Bị anh giày vò như thế cô cũng không còn hơi sức mà giận lẫy nữa. Cô thở dài một hơi rồi đứng lên.

Tư Chính Đình chăm chú nhìn cô.

“Tư Chính Đình...”

“Sao?”

Cô vừa mở miệng, anh đã lo lắng hỏi lại.

“Tư Chính Đình, em cảm thấy chúng ta không thể ở bên nhau được nữa.”

Trang Nại Nại có cảm giác sau khi nói xong, cả người cô như có một cơn đau vô hình đang dần xâm chiếm.

Cô biết mình không nỡ, nhưng mà trong hôn nhân thì phải bình đẳng.

Điều kiện tiên quyết của hôn nhân là phải tin tưởng lẫn nhau.

Mẹ đã dạy cô, dù thế nào cũng phải chọn một người thích hợp với mình nhất, để mình có thể sống thoải mái đến hết đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.