Quý Thần ho khan một tiếng, “Ông chủ, chúng ta giờ làm gì đây?”
Làm gì?
Để cô gặp Lâm Hi Nhi lấy hộ chiếu, sau đó chuồn mất sao?
Giữa hàng lông mày của Tư Chính Đình hiện lên sự ác liệt và ghen tuông. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ngạn Bân, “Cậu đang ở đâu?”
Đang “chơi trò hôn nhẹ” với tiểu minh tinh thì bị cắt ngang, Tô Ngạn Bân không vui chút nào hỏi lại: “Đình Lão Đại, lại có chuyện gì thế?”
Nhìn tình hình tối nay thì chắc chắn Tư Chính Đình và Trang Nại Nại đã là làm lành rồi, chẳng lẽ định gọi cho anh ta khoe khoang sao?
Không ngờ Tư Chính Đình lại hỏi: “Cậu biết Lâm Hi Nhi không?”
“Biết, tôi còn có số điện thoại của cô ấy nữa. Cậu muốn tìm cô ấy sao?”
“Cậu giúp tôi làm một chuyện!”
***
Lâm Hi Nhi và bạn trai Trương Trác vốn đang ở Tây Trực Môn, nghe Trang Nại Nại nói thì liền đi tới quán lẩu cay.
Lâm Hi Nhi vừa gọi được nồi lẩu, ăn được vài đũa thì Tô Ngạn Bân gọi tới.
“Người đẹp này, cô còn ở Tây Trực Môn không?”
Lâm Hi Nhi lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Tô Ngạn Bân lập tức cười hì hì, “Thần giao cách cảm mà, cô giúp tôi một chuyện được không?”
Lâm Hi Nhi bĩu môi, “Giúp cái gì?”
“Là thế này, tôi đang ở trung tâm thương mại Tây Trực Môn, nhưng mà không may bị mất ví. Lúc nãy có trông thấy người đẹp đi ngang qua, người đẹp có thể cho tôi mượn hai trăm đồng gọi xe về không?”
“Thế anh định báo đáp tôi như thế nào?” Lâm Hi Nhi cười nói.
“Báo đáp? Lấy thân báo đáp nhé!”
Lâm Hi Nhi hừ một tiếng, rồi lén nhìn sang bạn trai mình, thấy anh ta không hiểu lầm mới nói tiếp: “Anh đang ở đâu, tôi qua.”
“Cô ra khỏi cửa, quẹo trái, sau đó...”
Lâm Hi Nhi và bạn trai tìm một vòng quanh Tây Trực Môn theo lời Tô Ngạn Bân nói. Cuối cùng, Lâm Hi Nhi đứng ở quảng trường hét vào điện thoại.
“Mẹ nó chứ, Tô Ngạn Bân! Anh dám giỡn tôi hả?”
“Bây giờ mới nhận ra sao?” Tô Ngạn Bân cười nói.
Lâm Hi Nhi: “...”
Lâm Hi Nhi đang định bật lại, thì đột nhiên có một người chạy thẳng tới va vào cô khiến cô lảo đảo đứng không vững, may có Trương Trác đứng bên đỡ lấy cô.
“Em không sao chứ?” Trương Trác quan tâm hỏi.
Lâm Hi Nhi gật đầu, vỗ vỗ lồng ngực của mình mấy cái rồi nói, “Cái gã này đi đường không mang theo mắt hay sao ấy?”
Nói đến đây, hình như phát hiện ra gì đó, cô cúi đầu xuống nhìn thì... không thấy túi xách mình đâu nữa!
***
“Hu hu hu hu… Nại Nại, xin lỗi! Mình xin lỗi! Tên trộm kia quá xấu xa mà!”
“Hu hu hu… tất cả là tại cái tên khốn Tô Ngạn Bân kia, đang yên đang lành bày trò trêu mình?”
“Hu hu hu…”
Trong quán lẩu, Trang Nại Nại thấy Lâm Hi Nhi khóc nức nở như vậy cũng chỉ khẽ thở dài, rồi vỗ vai an ủi, “Không sao đâu, cậu không sao là tốt rồi.”
Tay Lâm Hi Nhi bị tên trộm kéo nên trật khớp, lúc nhận ra thì tên trộm cũng đã cao chạy xa bay.
“Cậu mau tới bệnh viện xem thế nào đi.” Trang Nại Nại nói.
Lâm Hi Nhi gật đầu, “Tớ cùng Trương Trác đi trước, cậu đang mặc lễ phục thế này, vẫn nên về nhà thì hơn.”