Trang Nại Nại sững người.
Anh nói cô theo anh về nhà đi!
Khoảng thời gian trước, khi bị người ta hiểu lầm, khi bị anh chất vất, cô vẫn luôn nghĩ đợi đến khi mọi việc rõ ràng thì nhất định phải làm cho anh cúi đầu.
Nhưng đến giây phút này, khi anh thật sự cúi đầu thì cô lại phát hiện mình không hề hả giận hay thoải mái như trong tưởng tượng.
Thậm chí, lòng cô còn đau âm ỉ vì câu nói này.
Theo anh về nhà…
Nhưng mà…
Đó là nhà của anh! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về.
Còn cô thì?
Bị anh ép đi, bây giờ muốn về phải được sự đồng ý của anh mới có thể về!
Chóp mũi Trang Nại Nại ê ẩm, mãi sau mới trả lời được: “Bây giờ… em không muốn về.”
Dù đã biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, nhưng khi nghe thấy câu từ chối, Tư Chính Đình vẫn cảm thấy khổ sở. Anh biết mình không nên ép cô, cũng không thể ép cô. Nhưng nhớ lại ngày hôm đó, khi anh đi đến cửa sổ gần như vậy mà cô vẫn không phát hiện, nếu lỡ như đó là trộm thật thì sao?
Ở đây rất không an toàn!
Nếu cô ở đây thì anh phải ở ngoài canh giữ mỗi tối mới có thể yên tâm được. Hơn nữa... nếu cô không về, anh sợ sẽ có một ngày anh không tìm thấy cô đâu cả!
Trang Nại Nại nói xong thì vô cùng khẩn trương. Người như anh, có lẽ cả đời này chỉ biết từ chối người khác, làm gì có chuyện bị người khác từ chối?
Cô cúi đầu thật thấp chờ anh chất vấn, thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ nên phải trả lời như thế nào nữa.
Nhưng đợi mãi vẫn không có tiếng chất vấn nào cả, chỉ có giọng nói nói lạnh lạnh bàn về vấn đề công việc: “Sáu bản thảo thiết kế của em đã bị anh công bố trước mặt phóng viên, cho nên không thể tiếp tục dùng nó cho mùa sắp tới nữa. Là phó phòng thiết kế thời trang, em phải phụ trách kiểu dáng chủ bài đợt tới.”
Trang Nại Nại không biết tại sao anh lại chuyển sang chủ đề công việc, bèn lựa lời nói: “Em còn chưa nghĩ xong…”
Còn chưa kịp nói hết, đã bị Tư Chính Đình cắt ngang, “Nại Nại...”
Giọng điệu trầm thấp, lành lạnh cực kỳ dễ nghe. Lúc còn đi học, cô rất thích nghe anh gọi tên mình như thế. Bởi vì khi gọi như thế, giọng anh giống như mang theo điện từ, làm trái tim cô rung động.
Trang Nại Nại liền ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.
Tư Chính Đình mấp máy môi mấy lần, nhưng lời trong đầu vẫn không cách nào thốt được ra. Anh biết, bây giờ xin lỗi chỉ làm cho cô thêm áp lực... nhưng, anh không muốn cô rời khỏi anh!
Sau một hồi đắn đo, Tư Chính Đình mới nói: “Tư Quang Tùng đã kiện em ra tòa. Mà em vẫn chưa rửa sạch được hiềm nghi, nên bây giờ em không thể rời khỏi Đế Hào được!”
Không thể rời khỏi Đế Hào?
Trang Nại Nại đang định chửi ầm lên thì lại nghe anh nói tiếp.
“Đế Hào có một quy định bất thành văn, đó chính là mỗi năm tập đoàn sẽ thưởng hai trăm nghìn NDT cho nhà thiết kế nào thiết kế ra ‘át chủ bài’!”