Đinh Mộng Á nói thẳng tuột khiến mặt Trang Nại Nại cũng đỏ bừng lên, cô bất đắc dĩ nhắc bà: “Mẹ! Hai người ngồi đi, để con xuống lấy hoa quả ướp lạnh lên.”
Thật ra, vừa rồi bị bọn họ thấy cảnh cô dỗ Tư Chính Đình ăn cháo nên Trang Nại Nại cũng thấy xấu hổ.
Đợi Trang Nại Nại đi ra ngoài rồi, Tư Tĩnh Ngọc đóng cửa phòng lại, quay sang khoanh tay hỏi Tư Chính Đình: “Nói đi, sao lại giả vờ bệnh?”
Đinh Mộng Á hết nhìn Tư Tĩnh Ngọc rồi lại nhìn Tư Chính Đình, sau đó sờ tay lên tránh anh. Dù hơi nóng, nhưng quả thật là không có vấn đề gì.
Tư Chính Đình ho khan, “Em bị bệnh thật mà.”
Tư Tĩnh Ngọc “xí” một tiếng, nghĩ đến cảnh vừa rồi thì nhếch môi: “Chính Đình, không phải là em muốn ở nhà với Nại Nại đấy chứ?”
Vẻ mặt Tư Chính Đình liền trở nên mất tự nhiên, “Đâu có!”
Đinh Mộng Á cuối cùng cũng hiểu ra, phì cười, “Được lắm, chỉ để ở với vợ thôi mà giá nào con cũng chịu nhỉ! Mẹ nói này con trai, có phải bị nghẹn chuyện đó không? Nếu thế thì về nhà với mẹ, mẹ sẽ nói với Tiêu lão là chị con sắp kết hôn, nên con và Nại Nại phải về sắp xếp một chút.”
“Không được, dạo này Nại Nại bận đến mức chỉ hận không phân thân được thôi.”
Nói xong, anh lại cau mày hỏi Tư Tĩnh Ngọc, “Lại kết hôn nữa? Với ai?”
Tư Tĩnh Ngọc đập lên trán Tư Chính Đình, “Nói năng với chị kiểu gì thế hả?”
Nhưng tiếc là Tư Chính Đình lanh lẹ tránh được, “Học tật xấu của ai thế? Động chút là đánh đấm.”
Thấy Tư Chính Đình nhanh nhẹn, chẳng hề có cái vẻ bệnh tật như vừa rồi, Tư Tĩnh Ngọc dở khóc dở cười, lúc này mới trả lời câu hỏi của anh: “Với Thi Cẩm Ngôn chứ còn với ai được nữa.”
Tư Chính Đình hừ lạnh, “Đứa trẻ kia ok rồi à?”
“Ừ, em yên tâm.”
Nhưng Tư Chính Đình vẫn không vui, “Điều kiện của chị tốt như thế, việc gì phải làm mẹ kế của người khác chứ.”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Biết Tư Chính Đình ghét Thi Cẩm Ngôn, nhưng dáng vẻ bảo vệ này khiến lòng cô rất thoải mái, cảm động.
Đinh Mộng Á lên tiếng, “Mẹ định tổ chức hôn lễ cho chị con thật long trọng, con thấy sao?”
“Vâng.”
“Vậy nên sắp tới, chị con phải chuẩn bị cho hôn lễ, chuyện ở công ty…”
Tư Chính Đình ho khan, “Ngày cưới định vào lúc nào?”
“Hai tháng nữa.”
Tư Chính Đình nghe thế lại thở dài: “Thế thì em bệnh một tuần vậy.”
Đinh Mộng Á: “…”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Tư Chính Đình lại ngước lên nhìn bọn họ, “Còn việc gì nữa không?”
Hai mẹ con nhìn nhau, chỉ muốn tẩn cho thằng nhóc này một trận. Nhưng thấy một người cao 1m8 như anh mà lại co ro nằm trên giường, chờ vợ chăm sóc, họ lại cảm thấy đúng thật là…