Đúng lúc này Quý Thần hô lên: “Bà chủ!”
Trang Nại Nại giơ điện thoại lên bên tai gào, “Alo! Cái gì? Trong công ty có chuyện gì? Tôi lập tức đến ngay đây!”
Cô vừa nói xong câu đó, điện thoại cô đột nhiên đổ chuông, vang vọng khắp biệt thự. Cô sửng sốt cúi đầu nhìn xuống, là số điện thoại của Quý Thần.
Trang Nại Nại: “!!!”
Cô chán nản quay đầu lại thì thấy Quý Thần giơ điện thoại lên, cố nén cười gật đầu với cô.
Trang Nại Nại cắn môi, biết mình không thể trốn được rồi.
Sau khi nói chia tay, bọn họ không gặp nhau nữa. Ngay cả khi gặp nhau trong tiệc rượu, anh cũng giả vờ như không biết cô. Bây giờ anh bày ra bộ dáng đó làm gì?
Tư Chính Đình bình tĩnh ngồi đó, khuôn mặt không có cảm xúc gì, nhưng người hiểu anh đều biết anh đang không vui.
Trong lòng cô có chút hoảng sợ, bởi vì cô đột nhiên nhớ ra Lưu Tâm Thủy nói sẽ gửi video cho Tư Chính Đình!!!
Vậy thì… Tư Chính Đình có biết không?
Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cố gắng nhìn ra gì đó từ sắc mặt của anh.
Sau đó, cô xoay người vào phòng khách.
Tư Chính Đình lạnh nhạt nhìn cô, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Cô ngủ với Từ Đại Chí, thân thể cô không sạch sẽ nữa rồi!
Tư Chính Đình nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt như vậy, là vì anh ghét bỏ cô sao?
Thật ra, đừng nói là anh, ngay cả cô cũng cảm thấy mình bẩn, không xứng với anh.
Trong lòng cô chua xót, vành mắt ướt dần. Cô vội cúi đầu che giấu tâm trạng của mình: “Em đi thăm con.”
Cô đợi một lát, thấy anh vẫn không nói gì, bèn ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn nhìn cô với ánh mắt đó.
Trang Nại Nại không đoán được ý của anh nên đi thẳng lên lầu hai thăm con.
Hai bé trai vô cùng đáng yêu, da thịt trắng nõn, miệng phun bong bóng liên tục. Càng lớn thì thời gian ngủ của hai bé càng ít. Lúc Trang Nại Nại bước vào, hai bé vừa được ăn no, đang mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Bé anh hoạt bát hơn bé em một chút, tính cách cũng hướng ngoại hơn. Nghe tiếng mở cửa, bé xoay đầu ra nhìn, không biết có phải vui vì thấy Trang Nại Nại mà bé “nha nha” liên tục.
Tâm trạng của Trang Nại Nại bỗng tốt hơn rất nhiều.
Dù cô không thể ở cạnh Tư Chính Đình nữa, nhưng bọn họ đã từng ở bên nhau, như vậy là đủ rồi.
Ít nhất cô và anh còn có hai cục cưng đáng yêu.
Thấy hai bé đều thức, Trang Nại Nại lấy sách đọc cho hai bé nghe. Một tiếng sau, hai bé bắt đầu ngáp, rồi ngủ say.
Lúc này, Trang Nại Nại để sách qua một bên.
Thật ra không phải cô muốn hai con có thể nghe hiểu gì đó, cô chỉ là muốn được làm gì đó cho con của mình mà thôi. Bây giờ cô gần như không thể xa được hai con, mỗi ngày đều phải gặp vài lần mới có thể yên tâm.
Như vậy vẫn còn chưa đủ! Cô phải nghĩ cách để mình mạnh hơn, giàu hơn!
Sau đó đón con về ở cùng cô, dù chỉ là một thời gian ngắn cũng được.