Đồ ăn vừa được đưa lên, Trang Nại Nại lập tức cắm đầu ăn.
Ăn được hai miếng thì cô đột nhiên nhận ra cái gì đó, cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang Tư Chính Đình rồi ăn chậm lại.
Sau khi đã nếm thử tất cả các món thì Trang Nại Nại mới phát hiện Tư Chính Đình không hề động đũa.
Cô chớp chớp mắt, thật khó hiểu.
Chẳng phải anh đói bụng nên mới tới đây ăn cơm sao? Thế sao bây giờ lại không ăn?
Nhưng mà từ trước tới giờ, con người này đều kiêu ngạo không chịu nói ra suy nghĩ của mình, cô cũng chẳng đoán được anh đang nghĩ cái gì, thế nên… Trang Nại Nại dứt khoát nhấc đũa gắp cho Tư Chính Đình một miếng thịt kho tàu: “Món này ăn ngon lắm, anh ăn thử đi!”
Miếng thịt béo mà không ngấy đặt trong chiếc đĩa sứ trắng tinh, hình ảnh này đối với thị giác cũng là một loại hưởng thụ.
Tư Chính Đình đã đến đây ăn không dưới vài chục lần, món thịt kho tàu này là món nổi bật của nơi này cho nên hầu như lần nào tới đây anh cũng sẽ chọn nó. Thế nhưng chưa bao giờ Tư Chính Đình lại cảm thấy món này ăn ngon như vậy.
Tư Chính Đình gắp miếng thịt bỏ vào miệng, vừa ăn xong thì một miếng cánh gà lại được bỏ vào bát anh.
Tư Chính Đình hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhấc đũa gắp miếng cánh gà đó lên ăn.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh dư thừa nào, thế nhưng một cách mơ hồ nào đó lại có chút cảm giác ái muội.
Trang Nại Nại cảm thấy không khí lúc này cực kì tốt.
Cô cúi đầu ăn được vài miếng thì bỗng nghe Tư Chính Đình hỏi: “Em... có phải em gặp chuyện gì phiền toái không?”
Trang Nại Nại sửng sốt, phiền toái?
Quả thật là cô đang gặp một chút phiền toái.
Nhưng mà cô làm sao có thể mở miệng nói với anh chuyện Cố Đức Thọ muốn bản thiết kế trang phục chứ?
Quan hệ giữa hai người họ chỉ vừa mới tốt hơn điểm băng một chút thôi.
Mà chuyện của mẹ thì cô lại càng không thế nói, nếu Tư Chính Đình biết thì chắc chắn Đinh Mộng Á cũng sẽ biết?
Đem so sánh giữa việc mẹ cô được cứu ra rồi lại nằm trong tay Đinh Mộng Á thì thà rằng để bà ấy nằm trong tay Cố Đức Thọ sẽ an toàn hơn.
Tốt xấu gì Cố Đức Thọ vẫn có chuyện phải cầu cạnh cô, cho nên ông ta sẽ không dám làm gì mẹ cô.
Còn Đinh Mộng Á...
Chuyện năm năm trước thoáng hiện ra trước mắt khiến sắc mặt của Trang Nại Nại tái nhợt, cô cúi đầu thật thấp.
Trang Nại Nại dừng lại một chút, sau đó lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Nói rồi cô nhanh chóng đem một con tôm nõn bỏ vào bát của Tư Chính Đình: “Anh ăn thử cái này đi, ăn ngon lắm.”
Nhưng cô vừa mới dứt lời thì một luồng không khí lạnh lập tức tỏa ra từ người Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại sửng sốt, lúc này cô mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Tư Chính Đình không thích ăn tôm nõn!
Cái khuyết điểm cứ căng thẳng là sẽ hồ đồ của cô đến lúc nào mới có thể sửa lại đây!
Cô nhanh chóng gắp lấy con tôm nõn kia ra khỏi bát anh: “Em... em sai rồi, anh không thích ăn cái này, anh ăn cái này đi!”
Nói rồi cô gắp một miếng thịt bò cho anh.
Ánh mắt của Tư Chính Đình hơi trầm xuống, sâu trong lòng anh có cảm giác bất lực.
Anh hỏi cô nhà họ Cố có chuyện gì, rõ ràng cô đang rất lo lắng thế nhưng lại nói không có vấn đề gì. Tâm tình đã hiện ra trên mặt hết rồi mà lại không chịu nói cho anh biết. Liệu đến cùng cô có coi anh thành người thân cận nhất với cô trên thế giới này không?
Hơn nữa, điều khiến anh cảm thấy buồn bực nhất chính là...
Anh đang ở đây lo lắng thì cô lại cho rằng anh bực bội là vì cô gắp sai đồ ăn?
Anh thật sự không biết nên làm gì với cô bây giờ!
Anh cúi đầu gắp miếng thịt bò lên, đang định đưa vào miệng thì cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Một cậu bé chứng ba bốn tuổi đứng ở cửa nhìn vào bên trong gọi.
Tư Chính Đình nhìn sang, chân mày của anh khẽ cau lại, nhân viên phục vụ thấy thế lập tức tiến lên xin lỗi: “Xin lỗi ngài Tư, tôi sẽ xử lý ngay!”
Nhân viên phục vụ nói rồi vội vàng chạy ra cửa, định bế đứa bé kia lên nhưng không ngờ cậu bé đó đột nhiên lui về sau một bước rồi kêu gào ầm ĩ: “Đồ xấu xa, mau tránh xa tôi ra!”