Khí thế của Tô Ngạn Bân rất mạnh mẽ, dọa bà Trương không dám nói gì nữa, cuối cùng tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ đành ỉu xìu đi theo Thường Hinh Dư ra về.
Thấy bọn họ đã đi xa, Tư Tĩnh Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được mà cười to với Tô Ngạn Bân.
“Làm tốt lắm!”.
Tô Ngạn Bân lập tức cười toét miệng, rồi nói với Lâm Hi Nhi, “Đợi em ra ngoài rồi, chúng ta sẽ kết hôn ngay!”
Lâm Hi Nhi: “...”
Lâm Hi Nhi cúi đầu, tháo nắp Coca trên tay xuống, định tiện tay vứt đi, nhưng cuối cùng vẫn lại giữ chặt trong lòng bàn tay, mím môi đi theo xe cảnh sát.
Lâm Hi Nhi đi rồi, vẻ mặt Tư Tĩnh Ngọc và Trang Nại Nại mới trở nên nghiêm túc, hai người cùng nhìn về phía Bạch Tưởng.
Bạch Tưởng nhún vai, “Hai người đừng nhìn tôi, không bột đồ gột nên hồ. Nếu lúc kháng án vẫn không tìm được bằng chứng thì vẫn sẽ là phán quyết này thôi. Về phía bằng chứng thì trợ lý của tôi đã đi tìm rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng có thu hoạch gì. Thôi được rồi, mọi người cứ cố gắng, tôi cũng đi tìm chứng cứ tiếp đây?
Nói rồi, cô ấy liền lên xe, nghênh ngang phóng đi.
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, quay lại thấy Diệu Đằng đang bước tới, bèn cau mày hỏi: “Sao anh không nói với bọn em là bọn họ còn chứng cứ này, khiến bọn em trở tay không kịp?”
“Anh cũng vừa hôm nay mới biết, nhưng truyện online không thể dùng để làm bằng chứng được”
Nghe thế, Trang Nại Nại liền hỏi, “Cảnh sát Diệu, mọi người thật sự không tìm được bằng chứng nào khác ở hiện trường sao? Lâm Hi Nhi không thể là hung thủ được, vậy rốt cuộc hung thủ là ai? Sao lại có thể không để lại bằng chứng một cách hoàn hảo như thế được? Hiện trường thật sự không có bất cứ dấu vết gì sao?”
Diều Đằng lắc đầu, ánh mắt Trang Nại Nại liền trở nên ảm đạm.
Tư Tĩnh Ngọc cũng hiểu chuyện này cực kỳ khó giải quyết.
Thi Cẩm Ngôn không nhịn được nói: “Chuyện do con người gây ra, cảnh sát không tìm được bằng chứng, không có nghĩa là chúng ta cũng thế. Nhưng cứ mù quáng đi tìm cũng chẳng phải cách, có lẽ chúng ta nên suy nghĩ kĩ xem là có ai muốn hại Trương Trác?”
Tự Tĩnh Ngọc bèn nói: “Trương Trác vừa về Bắc Kinh. Tuy trước đây anh ta đã ở đây với Lâm Hi Nhi một thời gian ngắn nhưng cũng không quen biết nhiều. Lần này anh ta lén sang thăm con gái, ai sẽ hại anh ta?”
Nói xong, cô chợt ngẩng đầu lên, liếc sang Trang Nại Nại. Hai người còn chưa nói gì thì đã nghe Thị Cẩm Ngôn nói: “Trương Trác ở với ai? Chuyện anh ta đến gặp Lâm Hi Nhi, ngoại trừ Lâm Hi Nhi không vui ra thì còn ai nữa?”
Nghe câu này, Tư Tĩnh Ngọc và Trang Nại Nại cuối cùng cũng trăm miệng một lời nói: “Kẻ thứ ba kia!”
Đúng!
Trương Trác đêm hôm đến gặp Lâm Hi Nhi, chắc chắn kẻ thứ ba Thường Hinh Dư kia sẽ thấy khó chịu.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Diều Đằng, Trang Nại Nại hỏi: “Hung khí rơi bên ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều dấu vân tay. Bọn anh tìm được dấu vân tay của Lâm Hi Nhi, vậy có tìm được dấu vân tay của Thường Hinh Dư không?”