Trên đó là ảnh của Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt, một bên là ảnh bóng lưng của Diêu Đằng và Tư Tĩnh Ngọc đang đi ra xe.
Vừa nhìn thấy dòng chữ này, Thi Cẩm Ngôn đứng phắt dậy nhìn nó bằng ánh mắt khó tin.
Thư kí vội vàng nói: “Ngài Thi, cái này phải làm sao đây? Công ty chúng ra đang trong thời kỳ sắp tung sản phẩm ra thị trường, nếu giờ mà có mấy tin kiểu này sẽ gây ra tổn thất rất lớn, ngài Thi, ngài xem...”
Thi Cẩm Ngôn nhìn một hồi, cuối cùng mím môi, nói: “Tổ chức họp báo đi.”
“Đúng vậy, hiện giờ phải tổ chức họp báo để giải thích rõ chuyện này! Tốt nhất là mời bà Thi cũng đến đây phối hợp với ngài, tỏ ý tình cảm của hai người rất vững chắc! Nhất định không thể để những chuyện này bôi nhọ ngài được, ngài biết...”
Thư kí kia lảm nhảm rất nhiều, Thi Cẩm Ngôn liếc mắt nhìn một cái khiến cô ta lập tức lạnh cóng cả người, lúc này mới nhận ra mình lắm mồm nên vội vàng ngậm miệng, cúi đầu.
Thi Cẩm Ngôn cũng không nói gì, chỉ cất bước đi ra ngoài.
***
Bốn giờ chiều, tiếng di động vang lên.
Tư Tĩnh Ngọc nghe máy, đầu bên kia là Trang Nại Nại: “Chị! Tìm được chị rồi! Em gọi điện cho chị mà sao Diêu Đằng lại nghe máy?”
Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, nghĩ đến chuyện mình đã đưa di động cho Diêu Đằng để anh đi điều tra mấy tin nhắn nặc danh kia.
Thế nhưng Tư Tĩnh Ngọc còn chưa kịp giải thích mà Trang Nại Nại cũng không để ý: “Chị có rảnh không? Em có hẹn bên tổ chức đám cưới, chị đi cùng nhé?”
“Em nói địa chỉ đi, bây giờ chị qua đó luôn!”
Cô nhất định phải làm một hôn lễ tốt nhất cho mẹ mình, bà đã cực khổ cả một đời, đến bây giờ mới có được hạnh phúc, sao cô có thể để bà thiệt thòi khi chỉ nhận một tờ giấy chứng nhận được?
Trang Nại Nại báo địa chỉ, Tư Tĩnh Ngọc lập tức thay đồ rồi lái xe đến nơi Trang Nại Nại vừa nói.
Cô dừng xe, vừa bước vào đã có nhân viên bán hàng chào hỏi: “Cô là cô Tư?”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, người kia dẫn cô đi về phía trước. Tới trước của, Tư Tĩnh Ngọc hơi dừng chân lại, cô nghe được tiếng của Trang Nại Nại vọng ra: “Tư Chính Đình, cái này anh cảm thấy thế nào?”
“Cũng được.”
“Cái này thì sao?”
“Cũng được.”
“Cái này?”
“Cũng được.”
“Thế còn cái này?”
“Cũng được.”
“... Anh không thể cho ý kiến được à?”
Tư Chính Đình ừ một tiếng, nói tiếp: “Tất cả đều được.”
Trang Nại Nại: “...”
Tư Tĩnh Ngọc còn chưa mở cửa đã cảm giác được Trang Nại Nại sắp điên rồi, tâm tình buồn bực suốt mấy ngày nay đột nhiên biến mất, cô đẩy cửa phòng bước nào.
Bên trong là Trang Nại Nại đang trợn trừng đôi mắt to của mình nhìn chằm chằm Tư Chính Đình, cô chìa cuốn album về phía con mình: “Bé Nháo, Bé Lười, hai con nhìn xem mấy cách trang trí này, cái nào đẹp nhất?”