Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền ngẩn người.
Anh sẽ tẩy trắng cho ai đây?
Chẳng phải đáp án đã rõ ràng rồi sao?
Người kia thích Bạch Nguyệt đến cỡ nào... thậm chí khi còn học đại học còn nhớ rõ mỗi lần đến kỳ của Bạch Nguyệt.
Cô cúi đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười trào phúng.
Con gái là một sinh vật kì quái, người ở chung một phòng chỉ cần nữa năm là về cơ bản là có thể điều chỉnh kì kinh nguyệt không chênh lệch nhau quá nhiều. Cho nên lúc cô đến kì cũng là lúc Bạch Nguyệt tới kì, sức khỏe của Bạch Nguyệt khá yếu nên mỗi khi “bà dì” tới thăm đều gọi điện cho Thi Cẩm Ngôn, bảo anh mua đồ ăn một ngày ba bữa cho mình.
Phòng kí túc của bọn họ ở lầu một, bên kia có một cái sân nên chỉ cần mở cửa sổ là có thể tuồn đồ ăn bên ngoài vào được.
Lần nào Bạch Nguyệt cũng cầm vào hai phần, sau đó cười hì hì nhìn cô, nói: “Tĩnh Ngọc có ăn không?”
Cứ mỗi lần như thế cô đều rũ mắt.
Một phần hoành thánh của Cát Huyệt không nhiều không ít đủ cho cô ăn, thế nhưng dạ dày Bạch Nguyệt lớn nên ăn hết được cả hai phần.
Cô biết đối phương chỉ mời khách sáo nên nói: “Không đâu, cậu ăn đi.”
Sau đó Tư Tĩnh Ngọc sẽ đi ăn mì ăn liền hoặc tìm chút bánh mì để ăn.
Tuy cô không thích hoành thánh nhưng mỗi lần anh đưa tới cô đều sẽ có cảm giác mất mát trong lòng.
May là sau năm thứ ba, trường không ép sinh viên phải ở trong trường nữa cho nên mỗi tháng tới kỳ cô đều trốn về nhà.
Nhưng cô biết hàng tháng Thi Cẩm Ngôn vẫn đưa đường đỏ, đưa hoành thánh, thậm chí có lần còn đưa cả băng vệ sinh tới.
Tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, bình thường cũng không nói nhiều với Bạch Nguyệt, thế nhưng người quen đều biết anh có một sự thanh cao từ trong xương cốt.
Người như vậy mà lại mua băng vệ sinh cho Bạch Nguyệt, như vậy tình cảm phải sâu nặng tới mức nào!
Lúc này buổi họp báo đã bắt đầu, Thi Cẩm Ngôn đang đi lên từ phía sau đài.
Cô biết lúc này đã không ngăn lại được nữa rồi, điều duy nhất cô có thể làm chính là ngồi nghe xem anh muốn nói gì, nếu như anh thật sự đổ hết trách nhiệm lên đầu cô thì vì nhà họ Tư, cô cũng phải ra mặt.
***
Hai phút trước.
Thi Cẩm Ngôn đứng phía sau hậu trường, thư kí vội vã chạy tới: “Ngài Thi, các phóng biên đã tới đông đủ, ngài mau lên một chút!”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy liền cúi đầu nhìn di động của mình.
Anh muốn gọi điện hỏi một câu, hôn lễ mà nhà họ Tư đang chuẩn bị có đúng là dành cho cô và Diêu Đằng hay không?
Nhưng vẫn cứ do dự cho tới tận lúc này.
Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi, anh không còn thời gian để do dự nữa nên bất chấp bấm gọi cho đối phương.
Di động vang lên rất lâu, nhạc chờ vẫn là bài hát “Quá giới hạn” mà anh quen thuộc. Đây là một ca khúc rất xưa mà cả anh và Tư Tĩnh Ngọc đều thích, nhạc chờ của Tư Tĩnh Ngọc chưa bao giờ thay đổi.
Mỗi một lần tiếng chuông reo lên, trái tim của anh cũng run theo. Rốt cuộc đầu bên kia cũng bắt máy, Thi Cẩm Ngôn cảm giác như trái tim của mình đã dâng lên tận cổ họng rồi, anh nói: “Tĩnh Ngọc, anh muốn hỏi...”
Còn chưa dứt lời, đầu bên kia dừng một chút sau đó là thanh âm của Diêu Đằng vang lên: “Là tôi đây, anh có việc tìm cô ấy à? Tôi...”