Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 290: Chương 290: Quên đi điều khắc cốt ghi tâm (6)




Nghe mẹ mình gọi một câu như vậy thì Trang Nại Nại lập tức xúc động.

Bệnh của mẹ Trang không khác lắm so với bệnh lẫn của người già, về cơ bản là lúc nhận thức được lúc không, thế nhưng hiện tại đôi mắt của mẹ Trang sáng rõ. Hơn nữa dù bà đang ở trong hoàn cảnh xa lạ lại không hề sợ hãi hay khủng hoảng, Trang Nại Nại biết bệnh tình của mẹ cô đã được ổn định.

Xem ra...

Chuyện Cố Đức Thọ nói sẽ chữa bệnh cho mẹ cô không phải là lời nói dối.

Trang Nại Nại rất hài lòng.

“Mẹ, một mình mẹ ở đó có sợ không? Có nhớ...”

“Đứa bé ngốc, mẹ của con lớn tuổi thế này rồi còn sợ gì nữa, ngày nào mẹ cũng nhớ Nại Nại của mẹ! Con yên tâm đi, mấy ngày nay mẹ tốt hơn nhiều rồi, có một số việc cũng có thể từ từ nhớ lại.”

Trang Nại Nại nghe đến đó thì sửng sốt, cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Đức Thọ rồi hỏi ngay trước mặt ông ta.

“Vậy mẹ... có nhớ mẹ với Cố Đức Thọ có mối quan hệ gì không?”

Mẹ Trang nghe con gái hỏi như vậy thì lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Mẹ không nhớ rõ, những chuyện trước khi bị bệnh vẫn không nhớ ra được!”

Trang Nại Nại thất vọng thở dài.

Mẹ Trang an ủi cô, “Con đừng nản chí, mẹ nghe Đức Thọ nói con đã kết hôn cùng với một người đàn ông rất ưu tú, mẹ thật sự rất vui! Mẹ đã làm con phiền lòng biết bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc bây giờ cũng có thể nhìn thấy con hạnh phúc.”

Một người đàn ông rất ưu tú...

Xem ra Cố Đức Thọ không nói thật cho mẹ cô biết, điều này cũng giống những gì mà Trang Nại Nại muốn.

Trang Nại Nại lập tức cười tươi, “Đúng vậy mẹ, hiện tại con hạnh phúc lắm! Mẹ, mẹ còn nhớ Tư Chính Đình không? Chính là cậu bạn trai con hồi con học cấp ba đó!”

Mẹ Trang nghe đến đó thì cố gắng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không nhớ rõ, con hạnh phúc là tốt rồi! Đợi khi nào mẹ chữa bệnh xong thì sẽ về thăm con.”

Trang Nại Nại gật mạnh đầu.

Hai người họ trò chuyện vài ba câu chuyện vặt, sau đó trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ mình thì Trang Nại Nại phát hiện... dường như ngày nào bà cũng gọi video với Cố Đức Thọ?

Hơn nữa mặc dù mẹ cô không nhớ rõ Cố Đức Thọ là ai, nhưng mỗi khi nhắc đến ông ta thì trong lời nói vẻ mặt của bà đều tỏ ra rất vui vẻ. Lẽ nào mẹ cô với Cố Đức Thọ thực sự đã có một cái gì đó?

Trò chuyện hơn một tiếng, bên kia có bác sĩ liên tục nhắc nhở mẹ Trang, giọng điệu cũng là giọng tiếng anh địa phương cho nên cô nghe không hiểu. Mẹ Trang dùng chút tiếng Anh kém cỏi của mình nói chuyện với đối phương, cuối cùng bà lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Nại Nại, lần sau chúng ta trò chuyện tiếp, mẹ phải đi nghỉ ngơi, nếu không bác sĩ Mike sẽ tức giận.”

Mẹ Trang nói câu đó xong còn nháy mắt với Trang Nại Nại một cái, cuối cùng tắt cuộc gọi video.

Trang Nại Nại không nhịn được mà thầm cười trong lòng, xem ra chỉ số thông minh của mẹ cô đã khôi phục rồi, còn biết cho cô ám chỉ nữa, bác sĩ phụ trách của mẹ cô tên là Mike sao?

Đây chính là manh mối để cô tìm bà.

Trang Nại Nại đặt iPad lên bàn trà, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Cố Đức Thọ.

Cố Đức Thọ đưa tay ra, nụ cười của ông ra có điểm thư thái, “Hiện tại con đã tin tưởng ba không ngược đãi mẹ Trang của con rồi chứ? Còn không đem USB cho ba?”

Trang Nại Nại bĩu môi rồi đưa USB cho ông ta. Cô nhìn Cố Đức Thọ, dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức hấp dẫn, chắc hẳn lúc ông ta còn trẻ thì cực kì mê người.

Sự nghi ngờ trong lòng cô không kìm lại được nữa, Trang Nại Nại mím môi một cái rồi hỏi thẳng.

“Trước đây ông từng nói chuyện của người lớn không thể nói rõ ràng đúng hay sai nên không cho tôi hỏi. Hiện tại tôi chỉ hỏi ông đúng một câu: Mẹ tôi thực sự là kẻ thứ ba sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.