Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, làm lòng Trang Nại Nại ngày càng trầm xuống, chỉ có vài bậc thang là tới lầu trên mà cô cũng không dám bước.
Tư Chính Đình khá bình tĩnh, anh hỏi điều dưỡng: “Hai đứa bé thế nào rồi?”
“Ngài yên tâm, hai đứa bé không có vấn đề gì.”
Tư Chính Đình gật đầu, sau đó dắt Trang Nại Nại lên phòng của con ở trên lầu, cô thấp thỏm theo sát anh.
Trong khoảnh khắc mở cửa phòng, trái tim của cô đập dồn dập như muốn nhảy vọt ra ngoài. Nhưng cửa phòng mở ra rồi mà vẫn không thấy con đâu cả, chỉ thấy một hang toàn quần áo màu trắng.
Trang Nại Nại sửng sốt nhìn Tư Chính Đình đi vào trong, thuần thục vén tay áo lên, lấy nước khử trùng rửa tay, sau đó cầm một cái áo trắng mặc lên người. Sau khi làm xong hết, anh im lặng nhìn cô.
Thấy anh như vậy, Trang Nại Nại càng thêm không yên lòng. Cô bước nhanh vào trong, làm theo các hành động của Tư Chính Đình vừa nãy, rồi theo Tư Chính Đình vào căn phòng bên trong nữa.
Bên trong phòng có hai chiếc giường trẻ con. Lúc nhìn thấy hai chiếc giường, mắt Trang Nại Nại sáng lên. Có điều, khi nhìn thấy con, cả người cô lập tức sững lại.
Cô mở to mắt, quay đầu nhìn Tư Chính Đình, vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa đau lòng.
Hai đứa bé vẫn còn sống!
Nhưng đã đầy tháng rồi mà hai đứa vẫn còn nhỏ xíu, nhỏ tới mức cô không dám lại ôm.
Hai đứa bé nặng khoảng hai ba cân, khuôn mặt đáng yêu, trắng trắng mềm. Có điều tay chân giống như da bọc xương, rất nhỏ gầy. Giờ phút này, hai đứa bé đang vểnh môi, nhắm mắt ngủ say.
Lúc Trang Nại Nại chưa hết bàng hoàng, Tư Chính Đình bỗng nói: “Đứa này là anh, khóe mắt có một nốt ruồi.”
Anh chỉ vào bé còn lại, “Còn đây là em trai.”
Anh bình thản nói tiếp: “Hai con sinh non, vừa sinh ra đã được chuyển vào lồng kính. Lúc đó hai con chỉ nặng một cân rưỡi.”
Thấy sắc mặt khẩn trương của Trang Nại Nại, anh liền nói thêm: “Cơ thể của các con không tệ, chỉ là sức miễn dịch hơi yếu hơn những đứa bé khác một chút. Cho nên trước ba tuổi phải nuôi thật kỹ, chú ý từng giây từng phút. Mặt khác, bây giờ các con chưa nặng đủ hai cân rưỡi nên không thể ra khỏi phòng khử trùng được, đành phải mời một đôi điều dưỡng chuyên nghiệp đến chăm sóc.”
Nói đến đây, anh nghiêng đầu nhìn Trang Nại Nại.
Vốn không muốn để cô phát hiện ra chuyện này, nhưng chú Lý lại làm lộ tẩy mọi chuyện. Nhưng cho dù chú Lý không để lộ sơ hở thì Trang Nại Nại cũng có thể đoán ra được, bởi vì cô sẽ không bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh đối với cô.
Anh mím môi, tiếp tục nói: “Tôi vốn định để các con đi theo cô.”
Như vậy thì các con sẽ trở thành áp lực của em, vì nuôi sống các con, em phải cố gắng phấn đấu trưởng thành.
Tư Chính Đình không nói những lời này. Anh im lặng một lát rồi nói: “Nhưng bây giờ các con chỉ có thể ở lại đây.”
Bởi vì ở đây dùng những dụng cụ hiện đại nhất trên thế giới, mời những điều dưỡng chuyên nghiệp nhất trong nước và có chế độ dinh dưỡng tốt nhất.
Còn Trang Nại Nại, cô không có gì cả.