Thì ra... chỉ là hỏi chuyện này.
Ngài Tư không biết nên buồn phiền hay thở phào, “Lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em.”
“Dạ.” Trang Nại Nại trả lời, hai người lại không biết nói gì nữa.
Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, bầu không khí giữa bọn họ cũng chưa từng xấu hổ thế này.
Tư Chính Đình dứt khoát rời đi.
Đợi đến khi thân hình anh đi khuất, Trang Nại Nại mới thở phào nhẹ nhõm.
***
Lúc Trang Nại Nại trở lại căn nhà trệt thì trời đã tối hẳn. Cô mệt mỏi bật đèn lên, mở điện thoại ra xem, thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Trình Tư Triết thì bèn gọi lại cho anh ta.
Trình Tư Triết nghe máy, giọng nói cực kỳ vui sướng: “Khách sạn Royal đã quyết định cho chúng ta một cơ hội công bằng để tham dự đấu thầu bằng bản thiết kế! Cuộc đấu thầu lần này hoàn toàn công khai, ai thiết kế giỏi thì sẽ được nhận hạng mục này.”
Trang Nại Nại nghe vậy thì sáng bừng mắt. Hạng mục này của khách sạn Royal rất có lợi nhuận, chẳng khác gì miếng thịt mỡ trong giới thiết kế, người nào người nấy cũng thèm thuồng dòm ngó. Nhưng phải làm thế nào thì mới khiến bản thiết kế của cô là bản tốt nhất được?
“Ngày mai tôi đến công...”
Nói đến đây, cô lại nhớ tới việc mình đã từng nói với Từ Đại Chí rằng, sẽ không đến công ty nữa. Nhưng lời của cô còn chưa nói hết thì Trình Tư Triết đã cắt ngang: “Mặt khác, tôi phải báo cho cô một tin xấu. Trợ thủ đắc lực của cô - Từ Đại Chí từ chức rồi, từ ngày mai sẽ không đi làm nữa.”
“Hả?”
Trang Nại Nại không ngờ Từ Đại Chí lại từ chức. Đang hốt hoảng, lại nghe Trình Tư Triết nói tiếp, “Ngày mai cô đến công ty đi, chúng ta tăng ca để bàn bạc một chút. Bản thiết kế này thật sự là cực kỳ quan trọng!”
“Ok.”
***
Ngày hôm sau, Trang Nại Nại đến công ty. Mọi người họp bàn cả ngày, mãi đến 6h tối mới tan làm. Lần đầu tiên Trang Nại Nại không đến thăm hai con trai cưng mà lại đến biệt thự mà Đinh Mộng Á ở dựa theo địa chỉ mà Tư Chính Đình gửi qua tin nhắn.
Từ lúc xảy ra chuyện không may đến giờ, cô vẫn chưa gặp lại Đinh Mộng Á. Không phải là cô không lo lắng, nhưng nghe Tả Y Y nói sức khỏe của bà không có vấn đề gì nên cô cũng yên lòng. Vả lại, cô cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào để gặp bà. Hiểu lầm Đinh Mộng Á suốt năm năm, khiến cô cảm thấy hổ thẹn với bà.
Lúc này, cô mượn cơ hội đến hỏi thăm này để tiện thể xem có phải bà không sao thật không?
Có lẽ Tư Chính Đình đã dặn bảo vệ canh cổng, nên lúc Trang Nại Nại đến nơi, bảo vệ nghe cô báo nơi cô đến thì cũng không chặn đường. Cô thuận lợi đi vào khu biệt thự, đang định đi lên trước thì lại nghe thấy tiếng gọi từ sau lưng, “Ủa? Cô bé!”
Cô nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai thì mới nhìn về phía cổng. Một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó, vẫy tay với cô.
Trang Nại Nại: “...”
Cô đâu có quen người này?
Cô không để ý đến ông ấy mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng người đó lại gọi cô lần nữa: “Có phải cô đến nhà số 8 không?”
Trang Nại Nại dừng chân, cau mày nhìn ông ấy.
Nhà số 8 đúng là nơi Đinh Mộng Á ở.
Cô quan sát người đàn ông đó một lượt. Ông ta có tướng mạo uy phong hơn người, mặc vest trông cũng rất điển trai, chỉ là ông ta không tỏ ra…
Nhưng sao trông người này... hơi giống Tư Quang Tùng vậy?